Ngô Bình cất kinh thư nói: “Sau này, ta sẽ giao kinh thư cho Quỷ Kiếm Môn thưa Hồ môn chủ. Kể từ giờ, Quỷ Kiếm Môn đã có thể nâng lên một bậc rồi.
Hồ Dịch An vội vàng cúi người lạy một cái: “Đa tạ Ngô công tử!”
Ngô Bình nói: “Ta lại giết ít Phi Quỷ tộc nữa thử xem uy lực của kiếm này ra sao!”
Thoáng chốc trong thành đã xuất hiện một bóng người chạy như bay xẹt qua, tốc độ của Phi Quỷ Tộc mệnh danh là kinh người giờ chỉ như rùa đen bò trước mặt của anh.
Người này chính là Ngô Bình, anh cầm Quỷ Thánh kiếm, nhờ dung hợp sức mạnh giữa Quỷ Thánh Kiếm và bản thân khiến sức mạnh của anh tăng lên vượt bậc.
Anh đã vượt qua Đại Thần Kiếp với Pháp Thân Cửu Chuyển mới như thế, chứ không chắc hắn không thể nào chấp nhận được sức mạnh đáng sợ của Quỷ Thánh Kiếm được. Nhưng khi dung hợp sức mạnh to lớn của Quỷ Thành Kiếm vào người, sức mạnh của anh cũng đạt đến ngưỡng cửa không thể tưởng tượng được.
“Vụt!”
Một nhát chém màu đen vừa vụt qua, đã có một đội Phi Quỷ Tộc bị giết. Đám Phi Quỷ Tộc bị giết kia thả ra hồn, nhưng bị Quỷ Thánh Kiếm hút mất và cuối cùng trở thành một sức mạnh được ngưng tụ cấm kỵ trong kiếm. Chờ đợi một ngày chín mùi, nó có thể hình thành Thập Nhị Trọng Cấm!
Anh giết được mấy đội, lại có nhiều Phi Quỷ tộc nhào đến hơn, trong đó có rất nhiều cường giả. Ngô Bình cũng né đi, vừa mở ra Quỷ Đạo Chân Giả, chọn một bộ tu luyện Quỷ Cấm Thuật, nó thuộc trong ba sáu Quỷ Cấm Thuật đã ghi, tên là Liệt Hồn Phi Nhận.
Ngô Bình chỉ đọc qua một lần đã biết cách sử dụng và yêu cầu phối hợp của thuật này với Quỷ Thánh Kiếm, nên bắt đầu luyện ngay. Chưa vài phút, anh đã hiểu rõ nguyên lý của nó lập tức niệm một đoạn chú, sức mạnh trong cơ thể lập tức rung lên theo sau đó là Quỷ Thánh Kiếm tỏa ra ánh sáng chói mắt. Thân kiếm bắn ra ba ngàn tia sáng, nhỏ hơn cả tóc, những tia sáng này phát ra màu tím mạnh mẽ dài ba ngàn trượng, bay múa đầy trời. Nếu người tinh tế có thể phát hiện ra, những tia sáng này đều do vô số phù văn bện thành, ẩn chứa pháp lực cấm kỵ đáng sợ!
“Ầm!”
Chúng nở rộ như vô số sợi hoa hình thành ba ngàn thanh kiếm bay, kéo theo gió xé hơn một ngàn Phi Quỷ tộc ở xung quanh đang đuổi theo giết Ngô Bình thành năm bảy mảnh. Biến chúng hóa thành từng cục máu thịt lẫn lộn không nhìn rõ, rơi xuống đất!
Cùng lúc đó mỗi một kiếm bay đỏ thẫm vội vàng hấp thụ sức mạnh hồn phách của chúng, sau đó ồ ạt chạy vào trong Quỷ Thánh Kiếm!
Sau khi Ngô Bình thử sức mạnh của Quỷ Thánh Kiếm xong, cũng gọi Hồ Dịch An cùng đi về.
Hai người quay về Thần Châu, phát hiện lão tổ Khương Gia và Lôi Gia đã ở đây. Hai người đang bàn bạc với Nguyệt tổ cái gì đó.
Nguyệt tổ thấy Ngô Bình về, vội vàng nói: “Lý công tử, có số lượng lớn tu sĩ bại trận đang tụ tập ở địa bàn Khương Thị và Lôi Thị, họ đang xảy ra chiến tranh nhỏ, chết và bị thương mấy trăm người rồi. Bây giờ, hai nhà đồng ý hợp tác với Nguyệt Thị để cùng chiến đấu với địch.
Ngô Bình chỉ ừm một tiếng rồi nhìn lướt qua lão tổ Khương gia và Lôi gia nói: “Thưa nhị vị, tình hình trước kia và bây giờ đã khác rồi. Ta mới vừa đến địa phương bị dị tộc đóng giữa một chuyết, giết mấy ngàn dị tộc và phát hiện ra sức chiến đấu của bọn chúng rất ghê gớm, vả lại rất hiếu chiến. Chắc chắc không thiếu việc, bọn chúng thông hiểu về chiến trận. Nếu mọi người vẫn còn chìa bè xẻ phái như thế thì hãy sớm bỏ Thần Châu đi, tìm một nơi an toàn mà trốn, còn ai không rời đi vườn tược của gia đình được thì dùng hết tâm mà hợp tác. Chuyện hợp tác này cũng cần người có tâm, sau này có nhiều lúc cần Khương Thị và Lôi Thị phải nghe theo mệnh lệnh của Nguyệt Thị, mọi người hành động thống nhất”.
Gương mặt của lão tổ Khương gia và Lôi gia đều đen lại, sao vừa qua một ngày Lý công tử này đã đổi sắc với họ rồi?
Hồ Dịch An đứng bên cạnh cũng trầm giọng nói: “Quỷ Kiếm Môn của ta nhờ công tử mới giữ được cái mạng! Kẻ nào trái lệnh công tử thì kẻ đó chính là kẻ thù của Quỷ Kiếm Môn chúng ta”.
Hai nhà này đều biết Quỷ Kiếm Môn mạnh thế nào, nếu môn phái này đã hợp tác với Nguyệt Thị, thì rất dễ dàng tiêu diệt Lôi Thị và Khương Thị. Sau khi họ suy nghĩ mặt lợi mặt hai, lão tổ Khương gia ôm quyền nói: “Khương Thị đồng ý nghe theo sự điều khiển của Nguyệt Thị!”
Lão tổ Lôi gia vừa nghe đành thở dài hết cách, lập tức cũng nói: “Lôi Thị ra cũng đồng ý nghe theo mệnh lệnh của Nguyệt Thị, cùng nhau chống dị tộc!”
Ngô Bình gật đầu nói: “Các người họp lại bàn bạc về vấn đề tụ lực lượng lại và thống nhất người chỉ huy một chút đi”.
Chuyện này là việc nhỏ, đương nhiên đều giao cho người đa mưu túc trí sắp xếp. Anh còn phải lập tức hoạch cho toàn cục lần này.