Hai người đến trước biệt thự nhấn chuông, một người trông như quản gia bước ra, nhìn thấy hai người họ mặc cảnh phục thì tỏ vẻ khinh miệt.
“Mấy người có chuyện gì? Không biết đây là nhà họ Lâm sao? Sao lại dám đến làm phiền ông chủ nhà tôi”. Lão vừa ra là cằn nhằn nguyên một tràng.
“Bốp!”
Ngô Bình tát cho lão một bạt tai rồi lạnh lùng nói: “Nói nhảm nhiều quá, Lâm Vĩnh Lượng ở đâu?”
Quản gia bị đánh ngây người, một lúc lâu mới hét lên: “Một thằng cảnh sát nhỏ nhoi mà cũng dám đánh tao, tao…”
Ngô Bình không thèm nhiều lời, đá lão văng ra rồi sải bước tiến vào trong.
Anh đi vài bước thì đến trước một tòa nhà, anh đẩy cửa ra thì thấy Lâm Vĩnh Lượng đang ngồi trên ghế xem sổ sách.
Lão nhìn thấy Ngô Bình và Lam Nguyệt, ngây ra một lúc rồi nói: “Cậu Ngô?”
Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Lâm Vĩnh Lượng, ông dính líu đến nhiều vụ án mưu sát, rửa tiền, lừa đảo, bây giờ tôi phải bắt ông”.
Lâm Vĩnh Lượng là người từng trải, lão cười lạnh: “Dù bây giờ cậu có bắt tôi thì trong vòng mười phút, tôi cũng sẽ được thả ra thôi, hơn nữa còn là vô tội được thả, cậu tin không?”
Ngô Bình mỉm cười, nói: “Yên tâm đi, lần này nhất định ông sẽ không ra được đâu”.
Anh bước nhanh về trước, định còng tay Lâm Vĩnh Lượng. Nhưng lúc này bỗng có một bóng đen xông tớ, khí tức rất mạnh.
Ngô Bình không thèm nhìn, tung liền một chưởng, bóng đen đó liền văng ngược trở lại, va mạnh vào tường, thất khiếu chảy máu rồi ngất xỉu ngay tại chỗ.
Lâm Vĩnh Lượng kinh ngạc, người ra tay là vệ sĩ riêng của lão, cao thủ cấp võ vương, không ngờ đến một chiêu cũng không đỡ nổi.
Lão vẫn chưa kịp hoảng sợ thì tay của Ngô Bình đã áp lên mặt lão. Tiếp đó, Lâm Vĩnh Lượng liền cảm thấy mơ hồ, ánh mắt đờ đẫn.
Ngô Bình đã dùng mánh khóe điều khiển lão, anh nói: “Lâm Vĩnh Lượng, mau khai thật về tội trạng của mình đi!”
Lâm Vĩnh Lượng liền ngoan ngoãn khai hết toàn bộ những tội lỗi mà mình đã gây ra, Lam Nguyệt vừa quay hình vừa hỏi.
Lâm Vĩnh Lượng vẫn còn đang khai thì Lâm Thiếu Dũng đã xông từ trên lầu xuống, giận dữ nói: “Mấy người đang làm gì đó?”
Ngô Bình phất tay về phía Lâm Thiếu Dũng, gã liền mất ý thức, từ từ tiến về phía Ngô Bình. Tiếp đó, gã cũng giống như Lâm Vĩnh Lượng, ngoan ngoãn nhận mọi tội trạng.
Phải thừa nhận rằng tội ác do hai bố con này gây ra nhiều không đếm xuể, dù có bắn chết bọn họ cả trăm lần thì cũng không đủ bù đắp cho những tội lỗi họ đã gây ra.
Lam Nguyệt càng nghe càng tức tới run người, suýt chút nghiến nát răng.
Sau khi hai bố con đó khai toàn bộ, cấp dưới của Lam Nguyệt cũng vừa đến, áp giải hai tên tội phạm lên xe.
Họ vừa lên xe, có một chiếc xe sang trọng xông đến rồi thắng gấp trước mặt xe cảnh sát. Cửa xe được mở ra, Lâm Lãnh Thiền bước xuống, mắt nhìn Ngô Bình chằm chằm.
Ngô Bình mỉm cười, nói: “Lâm Lãnh Thiền, ông đến thật đúng lúc, chúng tôi đang định đi tìm ông”.
Lâm Lãnh Thiền giận dữ nhìn Ngô Bình, nói: “Cậu làm vậy là muốn đối đầu với Thanh Môn chúng tôi sao?”
Ngô Bình thản nhiên đáp: “Ông nói không sai, tôi đang muốn khai chiến với Thanh Môn đó”.