Sau đó là chính thức chúc thọ. Cũng là chúc thọ nhưng đa số khách mời không gặp được Phương Bình Hải, họ tặng quà xong thì đến nơi nào đó để ngồi.
Vì Ngô Bình tặng ông ta một món quà quý giá nên Phương Bình Hải chú ý đến cậu, lúc này mới có cơ hội gặp mặt chúc thọ.
Khi họ đến một hội trường lộng lẫy thì nhìn thấy một người đàn ông trung niên có đôi tai to đang ngồi trên chiếc ghế chính giữa, các đệ tử và các cháu vây xung quanh, trong sảnh còn có rất nhiều khách quý, người này không ai khác chính là nhân tài kiệt xuất võ lâm của tỉnh Hải Đông – Phương Bình Hải.
Ngô Bình sải bước lên trước, chắp tay cung kính chào, cười nói: “Chúc tiền bối Phương phúc như Đông Hải, thọ hơn Nam Sơn, Ngô Bình đến đây để mừng thọ tiền bối”.
Phương Bình Hải bật cười, nói: “Cậu Ngô, cậu tặng món quà quý giá như thế, tôi thấy rất khó xử”.
Ông ta ngừng một lúc rồi lại nói: “Tôi cũng quen biết không ít bạn bè võ lâm ở tỉnh Giang Nam, không biết sư phụ của cậu Ngô ở trong môn phái nào?”
Ngô Bình cười nói: “Tôi là đệ tử của võ quán Liên Sơn”, cậu không nói mình là đệ tử xuất sắc của Liên Sơn Tông mà chỉ nhắc đến võ quán Liên Sơn.
Mắt Phương Bình Hải sáng rực nói: “Thì ra là võ quán Liên Sơn, tôi và ông anh Chu Kỳ Phu có quan hệ khá tốt, trước đó từng được ông ấy giúp đỡ”.
Ngô Bình cười nói: “Tiền bối Chu là lão quán chủ của bọn tôi, quan hệ của chúng tôi rất thân thiết”.
Phương Bình Hải: “Một thời gian trước, võ quán Liên Sơn tóm gọn cả võ trường Heisei trong một lần khiêu chiến, tạo ý chí cho các đồng đạo võ lâm của Hạ Quốc, mọi người đều vỗ tay khen ngợi”.
Ngô Bình: “Đều là các đồng đạo giang hồ coi trọng quá rồi”.
Lúc này, một thiếu niên trạc tuổi Ngô Bình trong đám đông bỗng chen miệng vào nói: “Nghe nói hiện giờ võ quán chiêu mộ học viên rộng rãi, còn phân các học viên thành các bậc hạng khác nhau. Cậu Ngô có thể đại diện cho võ quán Liên Sơn đến mừng thọ, chắc chắn là người xuất sắc trong số đó, không biết cậu ở cấp bậc nào?”
Bây giờ võ quán Liên Sơn cải cách theo kế hoạch của Ngô Bình, tất cả đệ tử chia thành sơ cấp, trung cấp, cao cấp, siêu cấp, mỗi cấp bậc trong đó đều được chia từ cấp một đến cấp mười.
Phương Bình Hài cười nói: “Cậu Ngô chắc chắn là cao cấp, thậm chí có thể là đệ tử siêu cấp.
Ngô Bình cười nói: “Cũng không phải, tôi là đại sư huynh của tất cả học viên”.
Cậu vừa nói thế, tất cả mọi người đều sửng sốt, cậu ta là đại sư huynh ở võ quán sao? Võ quán Liên Sơn không có công khai chuyện nội bộ với bên ngoài nên ngoài các học viên nội bộ, người ngoài cũng không biết nhiều chuyện lắm. Tuy nhiên, danh xưng đại sư huynh này không phải ai cũng có thể có được, phải là người mạnh nhất trong tất cả học viên mới dám tự xưng mình là đại sư huynh.
Mắt Phương Bình Hải sáng rực: “Hóa ra cậu Ngô là vị thiên tài của võ quán Liên Sơn”.
Phương Bình Hải biết một ít chuyện của võ quán, chẳng hạn như có một người trẻ tuổi của võ quán đã đánh bại nhân vật nòng cốt của võ trường Heisei.
Phía sau lập tức có người cực kỳ biết phối hợp hỏi: “Sư phụ, rốt cuộc chuyện này là sao, người có thể nói một chút không?”
Phương Bình Hải bật cười nói: “Ở tỉnh Giang Nam có hai võ quán quy mô lớn, một là võ quán Liên Sơn do người Hạ Quốc chúng ta mở. Đằng sau võ quán Liên Sơn là một tông phái tu hành của Tiên Giới – Liên Sơn Tông. Một võ quán khác là võ trường Heisei do người Phù Tang lập ra”.
“Trong hai năm trước, võ trường Heisei đã áp đảo võ quán Liên Sơn, hơn nữa quy mô của võ trường Heisei cũng khá kinh người, vượt xa võ quán Liên Sơn. Nhưng cách đây không lâu, võ trường Heisei đã thất bại trong việc thâu tóm các võ quán, mà thiên tài trẻ tuổi nghênh chiến chính là cậu Ngô ở trước mặt chúng ta đây”.