Đôi bên giao đấu hơn trăm chiêu. Sáu cánh tay của nó đột nhiên duỗi ra, hai cánh tay chộp lấy hai tay của Ngô Bình, hai cánh tay giữ chắc hai chân anh. Hai tay còn lại cầm hai món thần binh, một cái đâm vào ngực Ngô Bình, cái còn lại chặt đầu anh.
Ngô Bình cười khẩy, với một cú xoay người, bốn cánh tay của con quái vật ba đầu kia bị anh vặn xoắn, đồng thời khiến mọi đòn tấn công của nó trượt mục tiêu.
“Ầm!”
Anh đấm mạnh vào mặt khóc của quái vật, đánh vỡ đầu nó.
Quái vật hét lên, thân hình lại thay đổi, biến thành hình dáng một con người bình thường, nhìn chòng chọc vào Ngô Bình.
Ngô Bình thu thế, trầm giọng hỏi: “Ngươi là Thần tộc?”
Đứng trước mặt anh lúc này là hình dáng của một cậu trai. Có điều trên đỉnh đầu đối phương có mọc sừng đen, đôi mắt cũng không giống của loài người.
Cậu trai cười quái dị: “Thần tộc gì chứ, ta là Đại ma vương Âm Cửu Chúc!”
Ngô Bình hỏi: “Đại ma vương? Ngươi là Ma tộc?”
Cậu trai đáp: “Đúng vậy!”
Ngô Bình hỏi: “Ngươi từng là con người, ta nói có đúng không?”
Âm Cửu Chúc cười khẩy: “Thế thì đã sao? Ngươi thú vị đấy, không ngờ lại đánh bại được ta. Ngươi là ai? Sư tôn của ngươi là kẻ nào?”
Ngô Bình đáp: “Ta là Nhân Hoàng Lý Huyền Bình!”
Âm Cửu Chúc bảo: “Nhân Hoàng chắc chắn không phải là đối thủ của ta. Ngươi vẫn còn thân phận khác!”
Ngô Bình nói: “Ngươi không cần phải biết quá nhiều. Âm Cửu Chúc, ta hỏi ngươi, vì sao ngươi lại ở đây?”
Âm Cửu Chúc hừ giọng: “Ngươi nghĩ ta muốn ở đây à? Nếu không vì Thành Đường thì ta đã chẳng biến thành hình dạng như bây giờ!”
Ngô Bình giật mình: “Thành Đường là Thương Tổ Thiên Ất đúng không?”
“Không phải hắn thì còn ai vào đây nữa?”, Âm Cửu Chúc lạnh giọng: “Ngày xưa, vì phá bỏ cổ chai, Thành Đường đã mất ba trăm năm để tìm ra công pháp tu luyện ma đạo. Hắn không dám tự mình tu luyện nên mới nhờ tu sĩ khi đó tu luyện. Kết quả, tu sĩ tu luyện ma công không chỉ hoá ma mà còn nổ tung rồi chết, rất ít người có thể sống sót”.
“Ta khá may mắn, trải qua bao lần tu luyện mà vẫn kiên trì đến cuối cùng. Nhưng tu luyện về lâu về dài, năng lực của ta ngày càng mạnh lên, sau cùng, ngay cả Thành Đường cũng dần dần không còn khống chế được ta. Khi ấy ta đã luyện thành ma công, nên âm thầm thi triển ma công vạn hoá, biến toàn bộ vong hồn đã chết do tu luyện ma công trở thành tà ma!”
Ngô Bình phẫn nộ: “Hoá ra ngươi chính là kẻ đầu têu! Tà ma đều do ngươi tạo ra!”
Âm Cửu Chúc cười khẩy: “Do ta tạo ra ư? Bọn chúng đều là vong hồn chết oan, còn kẻ đầu sỏ chính là Thành Đường!”
Ngô Bình hỏi: “Sau đó thì sao?”
Âm Cửu Chúc đáp: “Sau đó tà ma lan tràn, chỉ trong vài tháng, hàng chục tỷ tà ma đã xuất hiện ở Đại Thương. Cuối cùng Thành Đường không còn cách nào khác, phải trả một cái giá rất lớn, phong ấn toàn bộ tà ma vào trong một thời không. Còn ta cũng bị hắn trấn áp ở nơi quỷ quái này”.
Ngô Bình nói: “Chắc hẳn ngươi vẫn chưa biết chuyện ở bên ngoài nhỉ?”
“Biết chuyện gì?”, Âm Cửu Chúc hỏi.