Một giờ chiều, Hoa Kiến Thành tới thăm, ông ta tươi cười nói: "Ngô tiên sinh, chiều nay sẽ có đại hội giao dịch Tiên-Phàm, tiên sinh có hứng thú không?"
Ngô Bình: "Đại hội giao dịch Tiên-Phàm?"
Hoa Kiến Thành giải thích: "Đại hội giao dịch Tiên - Phàm này thực ra là một số tu sĩ bán một số món đồ của họ để đổi lấy tiền thế tục".
Wu Bei cảm thấy kỳ lạ và hỏi, "Tiền tệ thế tục có lẽ không có giá trị gì đối với các tu sĩ phải không?"
Hoa Kiến Thành: "Tuy vậy, đôi khi những tu sĩ này phải làm việc thiện trong thế giới thế tục để tích đức. Làm việc thiện là không thể nếu không có tiền, vì vậy một số tu sĩ sẽ bán một số thứ mà họ không cần trong tay để đổi lấy tiền. Một số chỉ đơn giản là đổi đồng Tiên lấy tiền thế tục”.
Ngô Bình hỏi: "Thật sao? Một đồng tiền Tiên đổi được bao nhiêu tiền thế tục?"
Hoa Kiến Thành: "Ít nhất là mười triệu, thậm chí có thể đạt tới hai mươi triệu. Nhưng nói chung, không ai đi đổi tiền Tiên lấy tiền thế tục. Dù sao, tiền tiên có thể mua đồ trong thế giới tu hành, nhưng tiền tệ thế tục thì không thể”.
Ngô Bình gật đầu: "Ừm. Đưa tôi tới đó đi".
Hoa Kiến Thành cười nói: "Vừa vặn có một người bạn của tôi từ xa tới cũng muốn tham gia, ba người chúng ta cùng đi".
Hoa Kiến Thành dừng một chút rồi nói tiếp: "Tiên sinh, tiên sinh có nhãn lực phi phàm, vượt xa người bình thường như tôi. Đến lúc đó, tiên sinh có thể giúp tôi chọn vài món đồ được không? Lần này, tôi đã chuẩn bị ba tỷ".
Ngô Bình: "Còn phải xem ông muốn mua cái gì".
Hoa Kiến Thành: "Mua dược liệu hoặc là đan dược có thể kéo dài tuổi thọ của tôi, giúp tôi sống lâu".
Ngô Bình gật đầu: "Khi đến nơi đó, tôi sẽ để mắt giúp ông".
Hoa Kiến Thành cười nói: "Vậy thì cảm ơn tiên sinh. Tiên sinh, vậy chúng ta đi gặp bạn của tôi đã nhé?"
Hoa Kiến Thành mời Ngô Bình vào một phòng khác, đã có một ông lão ngoài sáu mươi tuổi, tóc đã bạc phơ ngồi ở đây, lão ta mặc quần áo màu đen, sắc mặt tốt, chưa có nhiều nếp nhăn.
Hoa Kiến Thành nhìn thấy ông lão thì vội chào hỏi: “Ông Lâm, đây là Ngô tiên sinh mà tôi từng kể với ông lúc trước, y thuật của Ngô tiên sinh rất cao thâm”.
Ông Lâm là cao thủ tầng thứ bảy cảnh giới Luyện Khí, với tu vi như vậy thì lão ta đã được coi là cao thủ tuyệt thế ở thế tục. Đương nhiên nếu so trong giới tu chân thì lão ta vẫn chưa là gì.
Ông Lâm rất hiền hoà, lão ta gật đầu với Ngô Bình rồi nói: “Chào cậu Ngô”.
Ngô Bình có thể nhìn ra dưới ánh mắt hiền hoà của ông Lâm này ẩn chứa sự sáng suốt, lão ta đã là cao thủ tầng thứ bảy cảnh giới Luyện Khí rồi thì Ngô Bình và Hoa Kiến Thành chẳng là gì với lão ta cả.
Ngô Bình thoải mái ngồi xuống rồi hỏi: “Buổi giao dịch sẽ bắt đầu khi nào?”
Hoa Kiến Thành: “Từ ba giờ chiều đến ba giờ sáng, tổng cộng là 12 tiếng. Nửa tiếng nữa, chúng ta sẽ xuất phát, đến đó rồi thì cũng khoảng ba giờ luôn”.
Ông Lâm cười hỏi: “Cậu Ngô định mua gì?”
Ngô Bình: “Chủ yếu tôi tìm dược liệu, nếu gặp lò luyện đan thì tôi cũng mua một cái”.
Thật ra anh vẫn còn lò luyện cao cấp do Tả Thiên Thu tặng, nhưng anh vừa đến đây nên không dám lấy ra nên đành đi mua.