Ngô Bình bay một vòng xung quanh, phát hiện cây Kim Cương trên núi không nhiều, cũng hơn một ngàn vạn cây, thêm vào đó có một phần ba chưa trưởng thành.
Lý Thần Đồ giải thích: “Ngay cả Tộc Xích Long cũng không có quyền khai thác những cây Kim Cương này. Sau khi bọn chúng sở hữu được quyền khai thác cây Kim Cương, lại cống hiến toàn bộ cho Thần Tộc. Chỉ có những loại cây Kim Cương phẩm chất thấp mà Thần tộc không cần, Tộc Xích Long mới có tư cách thu hoạch đống đó.
Ngô Bình: “Hửm, Tộc Xích Long còn phải cống nạp cho Thần tộc à?”
Lý Thần Đồ: “Trừ Nhân tộc và một số ít tộc khác, đa số tộc khác đều phải cống nạp cho Thần tộc”.
Ngô Bình gật đầu nói: “Tiền bối, những cây Kim Cương này trưởng thành rất lâu. Ta sẽ chặt một nửa cây Kim Cương trong đó trước, số còn lại để cho người đời sau khai thác”.
Thật ra anh không cần phải làm như vậy, dù sao tài nguyên trên ngọn núi này đều là của anh.
Lý Thần Đồ cười nói: “Ngô công tử là người rộng lượng, ta phải đa tạ cậu rồi”.
“Những chuyện này đều là việc ta nên làm. Còn tiền bối có kế hoạch gì không, ngài muốn tiếp tục tấn công Tộc Xích Long à?”
Lý Thần Đồ gật đầu: “Ngày mai, ta sẽ đưa quân tấn công vào thành chủ Tộc Xích Long, Xích Đô. Sau khi đánh hạ Xích Đô, các thành khác của Tộc Xích Long sẽ dần sụp đổ”.
Ngô Bình: “Tiền bối, Thánh môn trong tay ta luôn qua lại với Tiên giới và Thánh Cổ Đại Lục, nếu chỗ ngài cần gì thì ta sẽ dùng hết sức giúp đỡ”.
“Được, nếu cần gì ta sẽ nói với cậu trước”.
Bước tiếp theo, Ngô Bình liên hệ với Phương Lập sai ông ta dẫn người vào thành Kim Ngô và Tây Định để quản lý sản nghiệp bên này.
Đồng thời, anh cũng quay trở về giới thế tục đưa Đào Như Tuyết, Đường Băng Vân, Đường Tử Di, Lạc Ngưng Đan đến Thánh Cổ Đại Lục, để các cô phụ trách việc quản lý tài nguyên và nhờ Phương Lập giúp các cô chọn một nhóm người cấp dưới.
Các cô gái ở trong nhà chẳng có việc gì làm, giờ đã có thể làm việc nên rất vui mừng, cố gắng bắt tay vào làm tốt tất cả mọi chuyện.
Nhưng Ngô Bình hiểu rất rõ, có được quyền quản lý được nhiều sản nghiệp, vô số đất đai, của cải quý hiếm, dù anh là Chúa Tể đứng phía sau nhưng có được những ích lợi hôm nay sẽ khiến người khác mơ ước.
Đêm đó, Ngô Bình gọi vợ và Phương Lập vào, sau một hồi thương lượng đã đưa ra quyết định bán đồng ruộng và nơi chăn nuôi cho mọi người. Vả lại giá cả rất rẻ, mỗi mẫu đất chỉ cần năm trăm cân lương thực và số tiền này có thể cấp lại vào năm sau, còn đất có thể giữ.
Thảo nguyên chăn nuôi sẽ rẻ hơn, một hecta đất có giá bằng một con trâu trưởng thành hoặc là mười con dê trưởng thành là mua được, số tiền này có thể trả góp trong vòng ba năm.
Ngô Bình quyết định như thế vì đã suy nghĩ kỹ rồi, đầu tiên nếu anh chiếm giữ quá nhiều đất đai thì cuộc sống bình thường của dân chúng sẽ càng khó khăn hơn, dù sao họ nhận lương thực rồi nuôi dê bò cũng phải trả cho anh một nửa. Thứ hai, anh nghĩ cách làm này là một chuyện công đức.
Khi Lý Thần Đồ biết quyết định của Ngô Bình lập tức vui mừng, ông ta cử người đi dán cáo thị tuyên bố dù là người chưa có ruộng đất chăn thả, hay người mới dời đến đây có thể mua nợ một mẫu đất hay một vùng để chăn nuôi.
Thông tin này vừa loan ra, dân khắp thành đều vui mừng hoan hô. Mọi người đều biết tính toán, nên họ thấy giá bán kia gần như là cho không. Vậy nên hầu như tất cả mọi nhà đều mua một trăm mẫu ruộng, hay một trăm mét thảo nguyên. Bởi vì một trăm mẫu là hạn cao nhất cho một gia đình mua, nếu họ muốn mua thêm thì giá cả sẽ tăng lên gấp mười lần.
Nhờ đó mà sau ba ngày bán ra, Ngô Bình đã bán đi chín phần mười trong số đồng ruộng mình đang sở hữu nhưng vẫn còn hơn năm trăm triệu mẫu ruộng. Đồng cỏ chăn nuôi còn dư nhiều hơn một xíu, tầm ba phẩy năm tỷ mét. Ngô Bình không lo lắng mà thuê tá điền ra để gieo trồng và chăn nuôi trên đó, rồi mỗi năm sẽ thu thuế theo định kỳ.
Sau khi bán và cho thuê các ruộng đất mình đã sở hữu, Ngô Bình lại nhìn qua bia công đức của mình. Không ngoài dự đoán, số công đức đã tăng hơn ba vạn một trăm triệu rồi.