Vừa dứt lời, trứng vàng lập tức thu nhỏ, trở nên nhỏ như quả trứng gà. Hai người Ngô Bình bay vào không trung, vươn tay ra nắm lấy quả trứng.
Nói được vài câu, cậu bèn cất quả trứng vàng đi, vẻ mặt kỳ lạ nói với mèo đen: “Nó thế mà lại muốn uống linh dược cấp mười hai trở lên, không nuôi nổi”.
Mèo đen: “Công tử, một khi vật thể trong này ra ngoài chắc chắn sẽ là sự tồn tại kinh thiên động địa, công tử đầu tư vào đây có lớn bao nhiêu cũng không thiệt”.
Ngô Bình gật đầu: “Vậy được rồi”.
Cậu về nhà họ Ngô thì thấy họ hàng đã về cả rồi, bố mẹ và cả nhà cô đều được mời đến phòng khách ngồi, đang chiêu đãi đồ ngon.
Lúc này Ngô Soái như biến thành một người khác, náo nhiệt vây quanh bên cạnh vợ chồng Ngô Đại Hưng, cứ liên tục gọi bác trai, bác gái.
Vẻ mặt Ngô Cường hơi mất tự nhiên, nhưng ông ta cũng không phải ngu ngốc, ông ta biết Ngô Bình mới là nhân vật tầm cỡ thật sự, nếu có một đứa cháu như vậy mà không dựa vào, chẳng phải ông ta là kẻ ngốc sao?
Ngô Bình vừa về, Ngô Cường và Ngô Soái đều đứng lên, tươi cười nói: “Tiểu Bình, mau ngồi xuống đây, chúng ta uống vài ly”.
Bà nội cũng được mời ra, bà ta bất đắc dĩ nở một nụ cười rất “hiền từ” nói với Ngô Bình: “Tiểu Bình, từ nhỏ đã thấy được sau này cháu sẽ có tương lại, quả nhiên là bà không nhìn lầm, bây giờ cháu là niềm tự hào của cả nhà họ Ngô đấy”.
Ngô Bình có thể cảm nhận được nỗi khó xử trong lòng bà cụ, trong thâm tâm bà ta không bao giờ công nhận cậu, nhưng vẫn phải giả vờ thân thiết vì bố con Ngô Cường.
“Chuyện hôm nay tôi sẽ không truy cứu”, Ngô Bình bình tĩnh nói: “Nhưng từ nay trở đi, hai bố con các ngươi phải thành thật hơn một chút, đừng tự chuốc lấy phiền phức”.
Ngô Soái vội nói: “Anh à, em nhất định sẽ sửa, sau này anh nói gì, em cũng làm theo”.
Bây giờ Ngô Soái đã mở được khiếu, anh ta một lòng muốn dựa dẫm vào Ngô Bình, đây là tiền đề lớn, những cái khác không quan trọng.
Mặc dù Ngô Bình không thích Ngô Soái lắm, nhưng nể tình bố mình, cậu vẫn sẽ không làm gì anh ta cả, nhưng cậu cũng biết rõ, những người này vẫn nên tránh xa thì hơn.
Nhưng chuyện hôm nay liên quan đến việc dời mộ, cậu vẫn phải ngồi xuống bàn bạc với cả nhà.
Lần này Ngô Cường rất phối hợp, cho dù Ngô Đại Hưng nói gì, ông ta cũng đều gật đầu. Cuối cùng mọi người quyết định Ngô Bình sẽ chọn một vùng đất có phong thủy tốt rồi dời mộ của ông nội đến đó.
Ngô Bình nghĩ tới mảnh đất mình mua từ nhà họ Cố, núi Bạch Long. Núi Bạch Long là đất có phong thủy tốt, sau khi mua về cậu vốn định xây vài căn nhà.
Nhưng giờ xem ra đã không cần nữa rồi, thế là cậu quyết định dời mộ của ông nội đến đó.
Cậu nói ra suy nghĩ của mình, Ngô Cường rất ngạc nhiên nói: “Núi Bạch Long? Chú biết nơi này, năm ngoái còn có mấy người giàu có đến đó để mua đất làm mộ. Nhưng sau đó họ đột nhiên ngừng bán, những mảnh đất đã bán đều được hoàn tiền lại: “Tiểu Bắc, sao cháu có được đất ở đó thế?”
Ngô Bình: “Tôi đã mua lại núi Bạch Long từ lâu rồi, vốn định xây nhà. Bây giờ nghĩ lại, phong thủy ở đó tốt, sau khi cải tạo làm nơi yên nghỉ cho ông nội cũng được”.
Thật ra núi Bạch Long không hợp làm mộ, nhưng nếu được cậu cải tạo lại thì có thể trở thành mảnh đất phong thủy tốt.
Ngô Cường và Ngô Soái đều vô cùng ngạc nhiên, mua lại núi Bạch Long? Thế thì tiêu tốn bao nhiêu tiền?
Lúc trước khi Ngô Bình bỏ ra bảy mươi ngàn tiền Tiêu mua lại núi Bạch Long, đổi sang tiền mặt ít nhất là một ngàn tỷ. Cậu cũng không giải thích nhiều, sau khi nói vài câu với mọi người thì cậu nhờ bố phụ trách việc này.
Nửa tiếng sau, người hai nhà lên xe rời đi. Ngô Cường vốn dĩ muốn giữ họ lại, dĩ nhiên Ngô Bình không đồng ý.
Nhìn xe Ngô Bình đi xa, Ngô Soái bỗng tát vào mặt mình một cái, trên mặt in năm dấu tay.
Ngô Cường giật mình nói: “Tiểu Soái, con làm gì thế?”
Ngô Soái tỏ ra hối hận nói: “Bố, trước khi quen biết Ôn Nại Lương, con đã nghĩ làm một người giàu thật tốt. Sau khi quen được anh ta, con mới nhận ra suy nghĩ của mình thật ngây thơ và thiển cận biết bao. Những ngày đó, trong mắt con Ôn Nại Lương vẫn luôn là người kiêu ngạo, tôi nghĩ trên thế giới này chẳng có mấy ai giỏi hơn anh ta”.
“Nhưng hôm nay, anh ta chỉ như đám tôm tép khi đứng trước mặt Ngô Bình, nhỏ bé đến đáng thương. Bố, anh ta là Ngô Bình, anh họ của con, quan hệ của bọn con vốn dĩ có thể rất tốt, nhưng tại sao lại thế này?”, câu này của Ngô Soái khiến Ngô Cường đỏ mặt.
Tại sao ư? Tất nhiên là vì mẹ mình thiên vị rồi, đồng thời ông ta cũng không phải là người có tình anh em gì.
Cười khổ một tiếng, Ngô Cường nói: “Tiểu Soái, bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi, ai mà biết Ngô Đại Hưng sẽ phát tài chứ?”
Ngô Soái nói: “Bố, từ nay trở đi, việc gì bố cũng phải tôn trọng bác, mọi chuyện đều nghe lời bác. Làm những việc mà một người em trai nên làm. Con cũng phải thường xuyên nói chuyện với bà nội, bảo bà đối xử tốt với nhà chú hơn. Bố, bố từng nghe nói một người đắc đạo, gà chó lên trời chưa? Chúng ta vốn dĩ là người thân thiết nhất với cả nhà bác ấy, nhưng chúng ta chẳng được lợi ích gì cả”.
Ngô Cường hiểu được ý trong lời Ngô Soái, ông ta thở dài: “Được rồi, mọi chuyện đều nghe lời con. Nhưng Tiểu Soái này, Ngô Bình vẫn nhận chúng ta là họ hàng chứ?”
Ngô Soái nói: “Chỉ có thể cố gắng ủng hộ, cho dù không có hiệu quả, ít nhất không thể để anh ta ghét con”.
Chương mới nhất được đăng tải tại Website Tamlinh247.com.vn - Nếu bạn đang ở website khác vui lòng quay lại ủng hộ website gốc tamlinh247 nhé !