Bốn chữ “tông sư Tiên Thiên” khiến Lãnh Kình Phong giật mình, vẻ mặt không thể ngờ tới. Ông ấy quay sang nhìn Ngô Bình, lập tức nhận ra ân nhân cứu mạng mình khi trước.
Lãnh Kình Phong vội vã đáp: “Hoá ra là Tiểu Ngô, cháu… giờ cháu đã là tông sư Tiên Thiên rồi sao?”
Ngô Bình cười đáp: “Bác trai, cháu vừa đột phá cảnh giới Tiên Thiên, chúng ta lại gặp nhau rồi”.
Lãnh Kình Phong vội vã tiến tới hành lễ: “Lãnh Kình Phong, tham kiến đại tông sư!”
Ngô Bình vội vã đáp lễ: “Không dám”.
Lãnh Như Yên trong lòng cảm thấy vô cùng tự hào, nói: “Bố, bố còn nhớ vị cao nhân con kể, người đã dạy lại cho con cách luyện Niêm Hoa Chỉ đúng không?”
Lãnh Kình Phong: “Lẽ nào chính là cậu ấy?”
Lãnh Như Yên gật đầu: “Không sai, chính là anh ấy”.
Lãnh Kình Phong nói với vẻ kính trọng: “Đa tạ cháu, Tiểu Ngô!”
Ngô Bình: “Chú khách sáo rồi”.
Mấy người nhà Liễu Thị đều sững sờ, bọn họ nhận ra sự kính trọng trong ánh mắt của Lãnh Kình Phong. Ngô Bình rốt cuộc là người thế nào mà khiến cả Lãnh Kình Phong kính nể như vậy?
Lãnh Kình Phong không chỉ kinh ngạc về tu vi của Ngô Bình mà còn sửng sốt vì một thanh niên trẻ như vậy mà đã là tông sư cảnh giới Tiên Thiên. Năm năm sau, mười năm sau thì anh sẽ còn tiến xa đến mức nào nữa?
Trác Khang cười nói: “Anh Lãnh, con gái anh trở thành bạn gái của cậu ấy thì anh phải thấy vô cùng vinh hạnh mới đúng”.
Lãnh Kình Phong cười đáp: “Đương nhiên đương nhiên, mong tông sư chăm sóc cho Như Yên. Mẹ nó mất sớm, chú sợ nó bị bắt nạt cho nên từ nhỏ đã dạy nó luyện võ. Điều đó khiến tính cách nó cương nghị, không ít lần gây hoạ cho chú. Nếu nó có thể đi theo tông sư thì đúng là phúc phần của nó”.
Lãnh Như Yên đỏ mặt: “Bố, bố nói gì vậy…”
“Tông sư cái gì cơ chứ, chẳng hiểu là cái gì”, Hướng Hựu lẩm bẩm.
“Im miệng!”, Trác Khang sẵng giọng quát khiến Hướng Hựu sợ đến phát run lên.
“Ranh con, nếu không phải do Ngô Bình tính tình rộng lượng thì giờ cậu không còn yên lành đứng đây được đâu! Nếu không biết tông sư là gì thì về hỏi bố cậu, để ông ta nói cho mà nghe”.
Hướng Hựu sợ đến nỗi không dám trả lời. Trước mặt Trác Khang thì nhà họ Hướng chẳng bằng cái đinh. Đừng có nói là cậu ta, dù bố cậu ta có đứng trước mặt Trác Khang thì cũng phải khom lưng uốn gối.
Trác Khang luôn miệng “tông sư” khiến Lãnh Kình Phong chợt nhớ ra một chuyện: “Tiểu Ngô, lẽ nào cháu đã ngưng tụ được quyền ý rồi sao?”
Ngô Bình: “Quyền ý cháu đã luyện thành nhưng chưa đạt đến mức hoàn hảo”.
Lãnh Kình Phong kinh ngạc: “Quá giỏi, được gặp cháu đúng là vinh dự của Lãnh Kình Phong này! Tối nay chú sẽ mở tiệc thật to, cháu nhất định phải tới nhé”.
Ngô Bình đáp: “Chú lại khách sáo rồi, cháu chắc chắn sẽ tới”.
Lãnh Kình Phong vui mừng: “Được được, chú sẽ đợi cháu tới”.
Sự khách sáo của Lãnh Kình Phong khiến mẹ con Liễu Thị đều sợ hãi, không dám hé răng nửa lời, chỉ sợ nói câu gì không vừa ý sẽ bị Lãnh Kình Phong mắng.
Ngô Bình đáp: “Ban nãy chú nói muốn mua một căn nhà sao?”
Lãnh Kình Phong vội đáp: “Đúng vậy, lại để cháu chê cười rồi”.
Ngô Bình cười đáp: “Cháu đang có mấy căn, giám đốc, anh đưa chú Lãnh đi xem vài căn nhà đi, giảm giá hai mươi phần trăm cho chú ấy nhé”.
Anh làm như vậy là để Lãnh Như Yên được nở mày nở mặt. Lãnh Như Yên hiểu tấm lòng của anh nên cảm động nhìn anh rồi gật đầu”.
Lãnh Kình Phong rất vui, cười nói: “Cảm ơn cháu Tiểu Ngô, vậy hai đứa nói chuyện nhé, chú qua đó xem sao”.