Ngô Bình: “Tối nay bắt được người đó thì tôi sẽ hỏi kỹ”.
Nghiêm Lãnh Thạch: “Nhất định cậu chủ phải cẩn thận, người chết đó là thần thông tầng sáu, chắc là tên còn lại cũng không yếu hơn, hơn nữa, không chừng anh ta còn có đồng bọn”.
Ngô Bình: “Không sao, nếu tôi đã dám đi thì không sợ họ”.
Tối đó, Ngô Bình ở trong nhà Lâu An Dân, ông ta muốn qua nói chuyện với cậu nhưng lại bị cậu đuổi khéo.
Trong phòng khách, cô vợ xinh đẹp mới cưới ngồi trong lòng Lâu An Dân, cô ta vẫn chưa tròn hai mươi tuổi, phải sang năm mới tốt nghiệp đại học. Cô ta rất xinh đẹp, thân hình cũng đẹp, cách đây ba tháng, cô ta đã gả cho Lâu An Dân.
Mặc dù Lâu An Dân đã hơn năm mươi tuổi, chuyện đó cũng không còn sung sức lắm nhưng ông ta lại rất giàu, đối với những thứ cô ta hằng mong ước, giờ cô ta muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu, hơn nữa những người xung quanh cũng đều rất ngưỡng mộ cô ta.
Có điều hôm nay cô ta phát hiện, ông chồng luôn bình tĩnh, tự tin, khí chất ngời ngời của mình có vẻ rất căng thẳng, chốc chốc lại nhìn lên căn phòng trên tầng hai.
Cô ta không kiềm được, bật cười, hỏi: “Ông xã, anh sao thế?”
Lâu An Dân toát mồ hôi trán, nói: “Không có gì. Hồng Hồng, em về nghỉ ngơi trước đi”.
“Vậy chúng ta cùng đi nghỉ”. Cô ta nhõng nhẽo.
Nếu là ngày thường thì nhất định Lâu An Dân sẽ đồng ý với cô vợ xinh đẹp nhưng hôm nay ông ta thật sự không có tâm trạng, ông ta nói: “Cục cưng nghe lời đi, mau đi nghỉ, anh vẫn còn có việc”.
Người phụ nữ “ồ” một tiếng rồi nói: “Vậy thôi”.
Thế là cô ta lên tầng hai, về phòng trước. Một lát sau, cô ta nghe tiếng Lâu An Dân vào nhà vệ sinh thì lén đến căn phòng mà Lâu An Dân cứ nhìn chằm chằm rồi đẩy cửa bước vào.
Căn phòng rất tối, cô ta bật đèn lên thì thấy một thanh niên cao to điển trai đang ngồi trên sô pha, đăm chiêu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Cô ta nhìn thấy người đàn ông thì thốt lên kinh ngạc.
Người đang ngồi đó là Ngô Bình, cậu bình thản đáp: “Cô đến đây làm gì?”
“Anh là ai?”. Người phụ nữ bất ngờ hỏi.
“Tôi là bạn của Lâu An Dân”. Ngô Bình không nhìn cô ta mà cứ nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ và nói: “Tắt đèn đi”.
Giọng Ngô Bình như có ma lực, người phụ nữ nghe xong thì muốn phục tùng một cách vô thức, cô ta ngoan ngoãn tắt đèn.
Trong bóng tối, người phụ nữ cảm nhận được cơ thể của Ngô Bình như đang phát sáng, ánh sáng đó rất hấp dẫn cô ta, cô ta không kiềm được, tiến lại gần thêm chút nữa, đứng cách Ngô Bình chỉ mấy mét.
“Tôi có việc cần làm, chỗ này khá nguy hiểm, tốt nhất cô nên về phòng đi”.
Người phụ nữ tò mò nhìn bóng dáng Ngô Bình trong bóng tối và hỏi: “Ông xã tôi rất căng thẳng, phải chăng có liên quan đến chuyện anh cần làm?”
Phụ nữ vốn dĩ thích tò mò, người phụ này cũng không ngoại lệ, nhưng Ngô Bình không muốn nói nhiều với cô ta, chỉ nói: “Ừ, bởi vậy tốt nhất cô nên lập tức đi đi”.
Người phụ nữ: “Ông xã tôi là người từng trải, dù có gặp thị trưởng thì anh ấy cũng sẽ không căng thẳng. Chuyện hôm nay có thể khiến anh ấy toát mồ hôi thì chứng tỏ nhất định phải là chuyện lớn, đúng không?”
Ngô Bình không trả lời, mà đứng bật dậy, đến bên cạnh cửa sổ, thì ra lúc này có một bóng người vừa đáp xuống sân, lúc Ngô Bình đứng dậy thì anh ta đột nhiên ngoảnh đầu sang, phun ra một ngụm khí.
Một luồng sóng âm vô hình ập qua, cửa kính vỡ vụn. Vào giây phút đó, Ngô Bình đã chặn phía trước người phụ nữ, mảnh vỡ thủy tinh bay với tốc độ đáng sợ, nhưng lúc còn cách cậu nửa mét thì đều dừng hết lại, sau đó rơi xuống đất.
Lúc cơ thể cao to của Ngô Bình chặn phía trước, người phụ nữ bỗng có cảm giác an toàn chưa từng được có, đặc biệt là trên người Ngô Bình còn toát ra hơi thở nam tính rất lạ, vừa nóng rát lại đầy hấp dẫn.
Chân người phụ nữ mềm nhũn, cô ta ôm chặt lấy hông Ngô Bình như gặp phải ma.
Ngô Bình chau mày, cậu quay người kéo lấy người phụ nữ rồi đẩy cô ta ra ngoài cửa, sau đó phóng xuống sân chỉ trong tích tắc.
Người trong vườn là một người che mặt, giống hệt người trước đây, chỉ chừa lại hai cái lỗ đủ nhìn thấy hai con mắt.