Ngô Bình chớp mắt nói: “Chúng ta sang đó xem đi”.
Hai người đi vào hiệu thuốc, Ngô Bình thấy hầu hết dược liệu ở đây đều có cấp thấp, thường không dùng để luyện chế đan dược. Anh tìm mãi mới chọn được vài chục vị thuốc có thể dùng để luyện đn được. Cuối cùng khi thanh toán thì cũng không hết bao nhiêu tiền.
Mua dược liệu xong, Ngô Bình còn cần lò luyện đan nên hỏi: “Ngọc Nhan, ở đây có bán lò luyện đan không?”
Chu Ngọc Nhan lắc đầu: “Không, thầy luyện đan đều bị các thế lực lớn hốt hết đi rồi, nên đương nhiên việc chế tạo lò luyện cũng là điều cơ mật nhất, người ngoài có tiền cũng không mua được đâu”.
Dứt lời, cô ấy hỏi Ngô Bình: “Anh Lý, lẽ nào anh là thầy luyện đan à?”
Ngô Bình: “Ừ”.
Chu Ngọc Nhan trầm mặc một lát rồi nói: “Tôi có một cách mở được Động Thiên của anh một lát đấy”.
Ngô Bình sáng mắt lên nói: “Cách gì thế?”
Chu Ngọc Nhan: “Vài không gian khá kỳ quái ở Thiên Ngoại Thiên có môi trường khá giống Khuyên giới. Vì thế nếu anh đến đó thì sẽ hội phục thực lực, nhưng chỉ được một lát thôi, không được lâu đâu”.
Ngô Bình: “Thế là đủ để tôi lấy lò luyện đan trong Động Thiên ra rồi”.
Chu Ngọc Nhan gật đầu: “Ừm, hơn nữa anh chỉ có một cơ hội duy nhất nên phải nắm bắt lấy”.
Ngô Bình cười nói: “Tôi biết rồi”.
Mua dược liệu xong, Ngô Bình không còn nhiều tiền nữa nên chỉ đi dạo quanh rồi về quán trọ nghỉ ngơi.
Một đêm yên tĩnh trôi qua, sang ngày hôm sau, Ngô Bình đã đến Dịch Quán để đăng ký.
Quá trình đăng ký rất đơn giản, anh báo tên họ và lai lịch xong thì đi lĩnh quần áo và một tấm lệnh bài cùng ít tài nguyên tu hành. Điều khiến anh bất ngờ là trong tài nguyên tu hành có 20 viên linh thạch bình thường, ba viên linh thạch thượng đẳng và một trăm nghìn lượng vàng cùng một chiếc nhẫn trữ đồ.
Lấy đồ xong, Ngô Bình vừa ra ngoài thì đã bị Chu Ngọc Nhan kéo đi thật nhanh.
Ngô Bình hỏi: “Ngọc Nhan, sao thế?”
Chu Ngọc Nhan nói nhỏ: “Giờ có khá nhiều người chuyên đi giết người mới, khéo anh bị người ta nhắm vào rồi đấy”.
Ngô Bình tròn mắt nói: “Cái gì? Giết người mới ư?”
Chu Ngọc Nhan: “Chúng ta đừng ở lại đây nữa, đi thôi”.
Sau đó, cả hai cùng lên xe ngựa rồi rời khỏi thành Thanh Giang luôn.
Người lái xe ngoài năm mươi tuổi nên điều khiển xe ngựa chạy rất êm.
Xe chạy được hơn một tiếng rồi vào một vùng hoang vắng, phía trước không còn thấy đường nữa.
Ngô Bình vén rèm ra rồi hỏi: “Sao thế?”
Người đánh xe nhảy xuống rồi chạy mất, cùng lúc đó có khoảng hơn chục người cầm kiếm lao ra từ trong rừng rồi bao vây xe ngựa.
Ngô Bình hiểu ra, người đánh xe đã cố ý đưa họ đến đây.
Anh thở dài nói: “Ngọc Nhan, đúng như cô nói, quả nhiên tôi đã bị người ta nhắm tới”.