Ngô Bình nói: “Chắc họ cố ý đấy, hoặc có người không muốn bệ hạ sống lâu”.
Hoàng đế lập tức cau mày, câu nói của Ngô Bình khiến ông ấy hiểu ra vấn đề: “Chỉ cần công tử chữa được bệnh cho tôi thì nhất định tôi sẽ hậu tạ”.
Ngô Bình: “Bệ hạ hãy sai một người mình tin tưởng canh chừng ở đây, sau đó tôi sẽ chữa bệnh cho bệ hạ”.
Hoàng đế gật đầu: “Được!”
Ông ấy đi dặn dò một lát thì bên trong điện chỉ còn lại ông ấy với Ngô Bình.
Ngô Bình giơ tay ấn vào đỉnh đầu hoàng đế, sau đó truyền lực sinh mệnh mình hấp thu từ Thiên Ma vào trong cơ thể hoàng đế. Hoàng đế nhiễm chất độc từ đan dược nhiều năm nên tinh lực đã cạn, nếu không được dùng nhiều tài nguyên thì chắc đã chết lâu rồi.
Lực sinh mệnh liên tục được truyền vào, nếp nhăn trên mặt hoàng đế dần biến mất, mái tóc đen trở lại, đôi mắt cũng có thần hơn.
Ngô Bình gần như đã truyền hết lực sinh mệnh của Thanh Thi lão tỏ cho hoàng đế, sau đó anh nới lỏng tay rồi luyện đan tại chỗ. Anh cần luyện chế Dung Độc Đan - một loại đan dược có thể hấp thu đan độc.
Loại đan dược này rất khó luyện, nó ở trong động Kim Đỉnh, không phải thầy luyện đan Thất Tử Đỉnh thì không thể luyện chế được.
Hoàng đế đã thấy khỏe hơn, ông ấy cười nói: “Nếu không gặp tiên sinh thì tôi sắp chết rồi, cảm ơn tiên sinh”.
Ngô Bình nói: “Bệ hạ đừng khách sáo, khỏi bệnh rồi thì người định xử lý Ngũ hoàng tử thế nào?”
Hoàng đế: “Chắc giờ nó đang chuẩn bị đường rút, cứ để xem sao đã”.
Lúc trước vì sức khỏe yếu nên ông ấy mặc kệ chuyên tranh đấu giữa các hoàng tử, nhưng giờ đã khỏi bệnh thì phải khác. Ngày xưa, ông ấy có thể vượt qua bao hoàng tử khác để giành được ngôi vị, trò hiện giờ của Ngũ hoàng tử chỉ như trò trẻ thôi.
Sau đó, Ngô Bình đã luyện đan xong, thành phẩm là đan dược nhị phẩm. Anh cho hoàng đế uống rồi liên tục đập vào người ông ấy để vận chuyển dược lực.
15 phút sau, hoàng đế chợt thấy gai người, các lỗ chân lông đều có chất dịch màu đen chảy ra.
Ngô Bình đã chuẩn bị một cái chậu lớn, bên trong có đầy nước và hai viên đan dược, sau đó cho hoàng đế ngâm mình.
Lúc này, hoàng đế đã hỏi thăm về lai lịch của Ngô Bình: “Tiên sinh là tu sĩ của Tiên Giới Thái Ất ư?”
Ngô Bình: “Tôi ở Tiên Giới Nguyên Sử”.
Hoàng đế: “Ra vậy, chắc ở đó tiên sinh nổi tiếng lắm”.
Ngô Bình: “Tôi là thầy luyện đan Kim Tử Đỉnh nên danh tiếng cũng tạm, cách đây không lâu tôi còn giành được vị trí đầu tiên ở đại hội quần hùng”.
Hoàng đế chấn động nói: “Vị trí đầu tiên ư? Tiên sinh giỏi quá, tôi có biết đại hội này! Ngày xưa, tôi còn từng cử người đi tham gia nhưng không giành được thành tích”.
Ngô Bình: “Bệ hạ từng cử người đến đó ư?”
Hoàng đế gật đầu: “Đúng, ai chẳng muốn có truyền thừa của Nguyên Sử Đạo Tôn, nhưng khó quá nên cuối cùng không được gì. Tiên sinh giành được vị trí đầu tiên thì đúng là quá giỏi!”
Ngô Bình: “Tiên Giới Thái Ất có nơi nào tương tự vậy không?”
Hoàng đế: “Tiên Giới Thái Ất và Tiên Giới Nguyên Sử khác nhau. Hậu duệ huyết
mạch củaThái Ất Đạo Tôn đã đoạn. Đến hoàng triều Thái Ất cũng chẳng có quan hệ gì với Thái Ất Đạo Tôn cả. Chúng tôi chỉ nhận được một chút truyền thừa của Đạo Tôn thôi”.