Thật ra Ngô Bình cũng rất tò mò, không biết nội dung ghi chép trong đây có giống với Thiên Cực Kiếm Kinh trong tâm cảnh của sư tổ Thanh Liên hay không.
Anh nhận lấy Chân Thực Chi Nhãn, sau đó về Thanh Mộc Cung lĩnh ngộ ngay. Anh truyền một ít pháp lực vào, hạt châu đã phóng một màn ánh sáng ra.
Trên đây có một bức hoạ cực lớn, nó mở ra trong vũ trụ khiến các vì sao mất ánh sáng, trên đó có rất nhiều con chữ phức tạp, ngoài ra còn có hình vẽ.
Ngô Bình ngẩn ra nhìn bức tranh, sau đó cứng đờ người.
Anh cứ giữ nguyên tư thế như vậy ba ngày, chờ khi định thần lại thì chỉ còn thấy sững sờ: “Hoá ra có rất nhiều điểm khác với cái mình từng học trước đó”.
Thật ra anh cũng biết mỗi người sẽ có một cách cảm ngộ riêng nên ý nghĩa nội dung họ đọc được cũng không thể giống nhau được, đây chính là sự đặc biệt của công pháp thiên phẩm.
Ngô Bình ghi lại nội dung của bức tranh, sau đó mang đến tháp tu luyện rồi vào bên trong tu luyện. Lần này, anh đã nhanh hơn hẳn, chỉ mất chín tiếng đã lĩnh ngộ được rồi.
Ngô Bình đi ra ngoài, sau đó kết hợp với Thiên Địa Kiếm Quyết rồi sửa mười tầng đầu tiên, còn năm tầng tầng sau đó thì chính là công pháp giai đoạn Thiên Tiên.
Thiên Địa Kiếm Quyết sau sửa đổi tuy chỉ là nhánh, nhưng cấp bậc đã hơn Cửu Thiên Kiếm Kinh.
Anh đi gặp La Thiên Tướng ngay, sau đó đưa 15 tầng công pháp hoàn chỉnh cho ông ta.
Khi La Thiên Tướng nhận được thì sáng mắt lên nói: “Đồ nhi, công pháp mà con sửa không kém gì Cửu Thiên Kiếm Kinh!”
Ngô Bình: “Năng lực con có hạn, trước mắt chỉ tu luyện được tới cấp mười lăm”. Thực ra, anh đã tu luyện công pháp này đến cấp mười, sau đó trên cơ sở hai mươi mốt cấp có sẵn, sáng tạo thêm ba cấp nữa. Vậy là Thiên Địa Kiếm Quyết của anh tất cả sẽ có hai mươi tư cấp!
Có điều, anh vẫn còn đề phòng La Thiên Tướng nên chỉ nói mình tu luyện đến cấp mười lăm.
La Thiên Tướng cười đáp: “Cấp mười lăm là đủ để bảo vệ vi sư bước vào cảnh giới Chân Tiên rồi! Tốt, rất tốt!”
Ngô Bình: “Sư tôn, đợi khi con trở thành Thiên Tiên rồi sẽ nghiên cứu tiếp các cấp sau. Lúc đó có gì mới con sẽ nói với sư tôn”.
La Thiên Tướng rất vui mừng, đáp: “Đúng là không hổ danh thiên tài tuyệt thế. Tư chất của con còn hơn xa ta!”
Ngô Bình: “Sư tôn quá lời rồi”.
La Thiên Tướng nói: “Vi sư lập tức bế quan, đợi ta đột phá xong cảnh giới chắc chắn sẽ không phải sợ Chu Vân Thiên nữa!”
Ngô Bình lập tức lui xuống, anh nói một tiếng với mấy người Lâm Thanh Dao rồi quay về nhà. Anh đã ra ngoài ba ngày liền nên có chút không yên tâm.
Khi anh về đến nhà thì đã là buổi tối, thấy trong nhà không có gì bất thường, anh mới thay đổi diện mạo để đi gặp Thái thú Hưng Long.
Trước mắt, Viêm Long đã khôi phục lại hệ thống hành chính châu - quận - huyện. Quận tương đương với thành phố trước kia, châu tương đương với tỉnh ngày trước. Quản lý quận được gọi là Thái thú, quản lý châu được gọi là Thứ sử còn quản lý tới mấy châu liền thì gọi là Tổng đô đốc.
Thái thú quận Hưng Long tên thường gọi là Trần Lệnh Bá.
Trần Lệnh Bá lúc này đang làm việc ở văn phòng của Thái thú. Ông ta vừa ngồi lên cái chức này nên công việc bộn bề. May mà ông ta có không ít thuộc hạ nên những việc nhỏ sẽ giao xuống cho cấp dưới.
Đột nhiên Trần Lệnh Bá dừng việc đang làm, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cổng. Không biết từ bao giờ, một người thanh niên mày đậm mắt to đã đứng ở đó, nhìn ông ta như cười như không.
Trần Lệnh Bá cau mày, quát hỏi: “Kẻ nào đó?”
Cậu thanh niên kia chính là Ngô Bình, anh đi mấy bước tới trước mặt Trần Lệnh Bá, nói: “Tôi hạ cố đến đây là vinh hạnh cho ông. Tại sao một Thái thú nhỏ bé lại dám không ra đón?”