Lam Nguyệt: “Đến từ một số thời không trùng lặp tương tự như Địa Tiên giới, bên trong có rất nhiều tà ma sinh sống, bọn chúng muốn xông ra ngoài từng phút từng giây”.
Ngô Bình: “Có nhiều thời không trùng lặp có chứa số lượng lớn tà ma như vậy không?”
Lam Nguyệt: “Có mười bốn! Thanh Long Quân chỉ trấn áp một trong số đó. Dù tà ma đến từ đâu thì cũng gây ra hậu quả vô cùng đáng sợ”.
Ngô Bình do dự một lúc rồi nói: “Tôi có thể đến đảo Thanh Long một chuyến”.
Lam Nguyệt vui mừng: “Ngô Bình, cảm ơn anh!”
Ngô Bình thở dài: “Đây là ân tình mà tôi nợ bố cô, sớm muộn gì cũng phải trả. Phải rồi, chỉ một mình tôi đi thôi sao?”
Lam Nguyệt: “Đương nhiên là không phải, có người đặc biệt đưa anh lên đảo”.
Ngô Bình: “Nếu bên đó không gấp thì chờ chuyện của Thanh Môn được giải quyết xong tôi sẽ đi”.
Lam Nguyệt: “Không gấp, bố tôi nói tốt nhất tháng sau hẵng đi. Như thế thì sẽ có càng nhiều tà ma lộ diện hơn”.
Chuyến đi đến biên giới khiến Ngô Bình thấy rất áp lực, vì vậy khi vừa về đến khách sạn thì anh liền bắt đầu luyện nhóm tám đoàn thể thuật. Đến khi trời sáng thì anh lại luyện được thêm ba động tác nữa.
Sau khi trời sáng, anh và Lam Nguyệt tiếp tục đi bắt người. Hôm nay họ một mạch bắt được mười thành viên chủ chốt của Thanh Môn.
Vì truyền thông liên tục đưa tin nên Thanh Môn chịu áp lực cực kỳ lớn, các thành viên đua nhau chạy ra nước ngoài, phía Viêm Long như rắn mất đầu, loạn hết cả lên.
Hắc Thiên giáo và Hoàng Thiên Bá nhân cơ hội ra tay, không ngừng thâu tóm việc làm ăn của Thanh Môn ở Hải Thành. Đương nhiên, địa bàn của Tiêu Thiên Kỳ cũng đồng thời bị thâu tóm.
Kết cục của Thanh Môn khiến các thế lực đều rất bất ngờ, bọn họ đều không biết Ngô Bình đang muốn làm gì, vì vậy không ai dám tùy tiện phản công, tất cả đều giữ thế đứng ngoài quan sát.
Tối đó, các thành viên chủ chốt của Thanh Môn kẻ thì bị bắt người thì bỏ chạy, Thanh Môn chỉ còn lại cái vỏ. Cũng vào đêm đó, Đường Thiên Tuyệt đã phái một nhóm người đến Hải Thành, giúp Ngô Bình kiểm soát Hải Thành.
Dùng danh nghĩa của Thanh Môn đăng ký rất nhiều công ty, những công ty này kiểm soát số lượng lớn sản nghiệp. Chỉ riêng sản nghiệp dưới tên Tiêu Thiên Kỳ đã có hơn ba mươi phần trăm thuộc về Thanh Môn.
Việc còn lại đã không cần Ngô Bình nhúng tay vào nữa, mấy người Hoàng Thiên Bá và Lương Khoát Sinh phái người xử lý.
Hắc Thiên Giáo muốn ổn định thế lực ở Hải Thành dĩ nhiên phải có gì đó trong tay, nên tối nay anh luyện chế một cân Bồi Nguyên Tán đưa cho Lương Khoát Sinh. Lương Khoát Sinh sẽ dùng Bồi Nguyên Tán này để lôi kéo những nhà giàu trong nước.
Vừa luyện chế xong Bồi Nguyên Tán, Ngô Bình run lên rồi đi đến vườn hoa bên ngoài khách sạn, lạnh nhạt nói: “Dám đến tận cửa vào lúc này, lá gan cô cũng không nhỏ”.
Một người phụ nữ bước ra từ sau cây hoa, người phụ nữ này trông có vẻ đầu hai mươi, rất xinh đẹp, phía sau cô ta có đến mấy mươi bóng dáng.
Người phụ nữ nói: “Là anh muốn tiêu diệt Thanh Môn?”
Ngô Bình nhìn người phụ nữ này, anh bỗng nhớ đến gì đó nói: “Tôi nghe nói Thái Hưng có một người vợ trên danh nghĩa, giỏi khống chế Khối thần, chắc là cô nhỉ?”
Thái Hưng là người đứng đầu Thanh Môn, địa vị không thấp hơn Lãnh Lâm Thiền. Mới hôm qua Thái Hưng còn phải chạy khỏi Viêm Long, trốn ra nước ngoài.
Người phụ nữ: “Anh đang điều tra tôi?”