Ngô Bình: “Tức là anh ta không có ý muốn giết anh, chỉ là muốn dạy cho anh một bài học”.
Sau đó anh hỏi Hoàng sư huynh: “Tại sao anh lại đánh lén anh ta?”
Hoàng sư huynh hít sâu một hơi nói: “Chu sư muội vốn dĩ đến hòa hoãn với tôi nhưng cái tên họ Mã này lại khiêu khích bọn tôi, sau đó còn giành mất cô ấy đi. Tôi tức quá bèn dạy cho nó một bài học”.
Ngô Bình nhìn Mã sư đệ: “Có chuyện này không?”
Mã sư đệ vốn muốn biện hộ cho mình nhưng lại cảm thấy giật thót khi nhìn thấy ánh mắt của Ngô Bình nên không dám nói dối, ngoan ngoãn nói: “Có chuyện như vậy nhưng tôi cũng thích Chu sư muội mà. Sư huynh, tôi thích một người thì theo đuổi người đó, chuyện này không hề sai mà”.
Hoàng sư huynh tức giận nói: “Đây là hành vi bỉ ổi, mày cố ý làm bọn tao xảy ra mâu thuẫn, sau đó nhân lúc nhà cháy mà nhảy vào”.
Ngô Bình nói: “Dù anh ta có nhân lúc nhà cháy mà nhảy vào hay không thì hành vi đánh lén của anh đã vi phạm nội quy rồi, phạt anh đến động Tư Quá khổ luyện một tháng, không được gặp bất kỳ ai trong lúc đó”.
Sắc mặt Hoàng sư huynh đỏ bừng, nhưng anh ta không dám làm trái ý của Ngô Bình, chỉ đành gật đầu: “Vâng”.
Ngô Bình lại nhìn Mã sư đệ hỏi: “Anh khiêu khích quan hệ giữa họ thế nào?”
Mã sư đệ thế mà lại đắc ý, không cảm thấy bản thân làm vậy là có gì sai, anh ta nói: “Cũng chẳng có gì cả, tôi chỉ là âm thầm quan sát hai người họ, mỗi khi họ cãi nhau không vui, tôi sẽ xuất hiện. Dần dần sư muội sẽ có thiện cảm với tôi, mấy lần sau đó nữa thì cô ấy sẽ nghĩ tôi đối với cô ấy tốt hơn cách Hoàng sư huynh đối xử với cô ấy”.
Ngô Bình gật đầu, hỏi người xung quanh: “Chu sư muội có đến đó không?”
“Em đây”, một người phụ nữ thanh tao, xinh đẹp bước ra từ sau rặng cây, cô ta cũng không để lộ cảm xúc gì.
Ngô Bình: “Cô đã nghe thấy những lời vừa nãy rồi chứ?”, thật ra lúc mới đến anh đã nhìn thấy người phụ nữ này đang trốn trong bóng tối, vô cùng chú tâm đến sự việc xảy ra. Thế nên anh đoán người phụ nữ này có khả năng là Chu sư muội.
Chu sư muội bình tĩnh nói: “Sư huynh, em đã nghe hết rồi”.
Ngô Bình: “Giờ cô muốn nói gì không?”
Chu sư muội lắc đầu: “Thật ra Hoàng sư huynh cũng đối xử rất tốt với em, mặc dù sư huynh Mã dùng chút thủ đoạn nhưng cũng rất tốt với em, lúc nào cũng chiều theo ý em nên em không muốn họ xảy ra xung đột”.
Ngô Bình gật đầu: “Chuyện này đến đây thôi, sau này các anh đừng xảy ra xung đột gì nữa, nếu không sẽ bị phạt nặng đấy. Được rồi, giải tán hết đi”.
Sau khi mọi người đi rồi vẫn còn vài người ở lại. Ngô Bình nhìn họ như có việc gì đó bèn hỏi: “Mọi người còn chuyện gì khác sao?”
Một đệ tử đứng lên nói: “Ngô sư huynh, tôi cũng là tân sinh giống như anh nhưng cứ bị các huynh đệ ức hiếp. Các tài nguyên tu luyện mà tôi nhận được đều phải chia cho họ, còn phải giúp họ làm nhiệm vụ. Sư huynh à, không có tài nguyên thì tốc độ tu vi của tôi sẽ kém xa người khác. Sư huynh, xin anh hãy lấy lại công bằng cho tôi”.
Đệ tử mới này cũng thấy được Ngô Bình giải quyết chuyện gì cũng công bằng hợp lý nên mới can đảm đứng lên nói ra sự bất công và uất ức của mình.
Ngô Bình đã rõ sự việc, gần như môn phái nào cũng xảy ra chuyện tương tự như vậy, hơn nữa bình thường các môn phái đều nhắm mắt làm ngơ, bọn họ nghĩ người mới bị ức hiếp một chút cũng chẳng sao cả. Trong môn phái đã quen thói ma mới bắt nạt ma cũ, sau khi ra ngoài mới càng dễ tồn tại.
Nhưng Ngô Bình thì lại nghĩ con người là sinh linh có tổ chức và trật tự, nếu đã ở trong một tông môn thì mọi người đều phải tuân thủ trật tự và quy tắc mới phải.
Thế là anh hỏi: “Là ai ức hiếp anh, nói tên của anh ta đi”.
Đệ tử mới này nói: “Sư huynh, tôi tên là Trương Tuấn, người bắt nạt tôi là La Đạo Quang và Từ Bắc Thu”.