Ngô Bình đã chọn một chiếc xe thuỷ tinh màu trắng nạm vàng, khoang xe rộng năm mét sáu, dài 19 mét tám, có mười bánh, ngựa kéo cũng là màu trắng.
Trang bị trên xe rất sang trọng, toàn bộ đều là hàng cao cấp.
Ngồi vào xe xong, Quan Oánh giật mình nói: “Trang trí trong xe đẹp quá, có thể nghỉ ngơi ăn uống trong này luôn”.
Khoang xe rất rộng, có cả phòng ngủ và phòng sách và các phòng khác.
Ngô Bình: “Cũng được”, sau đó anh mới hỏi giá.
Người kia cười nói: “Công tử, xe này có giá là 67 triệu tiền Tiên”.
Số tiền này có thể mua được một căn nhà ở Giang Nam Thành, Quan Oánh nghe xong mà phát hoảng: “Công tử, đắt quá”.
Ngô Bình cười nói: “Tôi thành tâm muốn mua đấy, giảm chút đi được không?”
Tuy anh không thiếu tiền, nhưng mua đồ có giá trị thế này thì vẫn nên mặc cả một chút. Cuối cùng, người kia đã chốt con xe này với giá 64 triệu cho anh.
Mua xe ngựa xong, nơi này còn sai người đi làm thủ tục đăng ký xe cho Ngô Bình. Đi xe ngựa ở Giang Nam Thành cũng phải trả một khoản phí.
Sau đó, Ngô Bình và Quan Oánh ngồi lên xe đi du ngoạn ở Giang Nam Thành. Nơi này rất rộng nên đường cũng rộng thênh thang, xe ngựa đi thoải mái không va chạm với nhau. Ngoài ra, do anh ngồi trên xe ngựa siêu cấp nên hầu hết ai thấy cũng tự giác tránh xa ra một chút. Với họ mà nói thì người ngồi trên xe này chắc chắn không thể động vào.
Mục đích Ngô Bình đến đây đương nhiên không phải để mua xe ngựa, mà là tìm hiểu hoàn cảnh ở đây. Anh đang băn khoăn không biết người nhà mình đến Thái Ất Tiên Giới xong thì ở đâu, nếu ở đây có môi trường tôt và an toàn thì cũng là một lựa chọn lý tưởng.
Đương nhiên, anh cũng có thể chọn một nơi rừng sâu núi thẳm, nhưng nơi đó không thích hợp để sống lâu. Trong khi người nhà anh đến đây xong thì gần như không còn tu vi nữa và phải sống như người bình thường.
Chiếc xe đi qua một nhà hàng, Ngô Bình ngửi thấy mùi thơm nên hỏi Quan Oánh: “Hay mình vào ăn chút gì đó đi?”
Quan Oánh cười đáp: “Vâng”.
Xe ngựa dừng trước cửa quán, tiểu nhị nhanh nhẹn ra đón khách: “Mời hai vị vào trong”.
Ngô Bình vừa xuống xe, mã vương đã nhanh chóng tìm được chỗ đỗ.
Nhà hàng này rất sang trọng, là một trong các nhà hàng cao cấp nhất của Giang Nam Thành. Mà cao cấp thì có nghĩa là đắt, Ngô Bình đã chọn tám món và tốn hết 20 nghìn, đó còn chưa tính tiền rượu.
Ăn xong, Ngô Bình không tiếc lời khen.
Lúc này, có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới chạy qua quán, theo sau là một tốp nha dịch đang chạy thục mạng đuổi.
Có hai cô phục vụ xinh đẹp đứng ở bàn Ngô Bình, anh hỏi: “Tại sao họ lại đuổi theo cậu thiếu niên kia?”
Một nhân viên phục vụ đáp: “Công tử, Giang Nam Thành không chứa chấp ăn xin, cậu kia đi xin ăn khắp nơi đã làm ảnh hưởng đến bộ mặt của thành, vì thế quan binh mới đuổi”.
Ngô Bình hỏi: “Nếu bắt được những cậu thiếu niên thế này rồi thì sẽ xử lý thế nào?”
Cô nhân viên: “Họ sẽ bị nhốt ở một khu ngoài thành một thời gian, chờ khi đủ tuổi thì sẽ được sắp xếp công việc".
Ngô Bình hơi ngạc nhiên: “Còn xếp việc cho họ ư?”