Ngụy Tứ Long: “Anh Ngô, nếu thử sẽ có nguy hiểm, anh có chấp nhận không?”
Ngô Bình: “Tôi muốn nghe thử, nếu tôi có thu hoạch thì nhất định sẽ không để anh Ngụy thiệt thòi”.
Cậu dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Bây giờ anh Ngụy là bí cảnh tầng bốn cảnh giới Chân Phù đúng không?”
Ngụy Tứ Long: “Không sai, tôi luôn muốn đột phá lên Bí Thiên Cảnh nhưng không thành công được”.
Ngô Bình: “Đến lúc đó có thể tặng anh một viên Pháp Thiên Đan”.
Pháp Thiên Đan có thể hỗ trợ bứt phá Bí Thiên Cảnh, thuộc đan dược cấp bảy, không dễ gì luyện được.
Ngụy Tứ Long vui mừng: “Anh Ngô có Pháp Thiên Đan thật sao?”
Ngô Bình: “Không có, nhưng tôi có thể luyện. Có điều anh cần cung cấp dược liệu để luyện loại đan dược này”.
Ngụy Tứ Long vô cùng kinh ngạc: “Cậu Ngô là thầy luyện đan sao?”
Ngô Bình cho người đem giấy bút đến, nhanh tay viết ra một danh sách đan dược rồi nói: “Anh đi tìm thử, nếu như có thể chuẩn bị đầy đủ thì tôi có thể luyện thử”.
Ngụy Tứ Long nhận lấy đơn thuốc, nhìn sơ rồi nói: “Anh Ngô có thể luyện được Pháp Thiên Đan mấy phẩm?”
Pháp Thiên Đan hạ phẩm anh ta cũng mua được, chỉ là giá rất chát, còn trung phẩm trở lên thì rất khó mua được, phải may mắn, hơn nữa giá cũng cao gấp mấy lần hay thậm chí là mấy chục lần.
Ngô Bình: “Ít nhất cũng là bậc ba”.
Ngụy Tứ Long giật mình: “Vậy thì tốt quá rồi”.
Anh ta lập tức giao ốc biển đen cho Ngô Bình. Ngô Bình nói: “Tôi mượn dùng một ngày, mai sẽ trả lại cho anh”.
Ngụy Tứ Long nói: “Anh Ngô có thể nghiên cứu thêm vài ngày, dù sao thì tôi cũng định ở lại Trung Châu mấy ngày”.
Chị Hồng thấy hai người họ làm bạn thì chạy lại, nói: “Cậu Ngô, Anh Nguỵ, hay chúng ta hát chung đi nha?”
Ngụy Tứ Long ngoảnh đầu nhìn cô ta rồi bình thản đáp: “Cô hết việc ở đây rồi”.
Chị Hồng cười mếu, còn định nói gì đó nhưng lại không dám lên tiếng, chỉ có thể cười gượng và rời đi.
Ngụy Tứ Long cũng hát mấy bài, giọng của anh ta cũng thường, nhưng chuyện đó không quan trọng, anh ta chỉ là muốn tìm cảm hứng qua việc hát thôi.
Họ hát xong thì vừa hay đến giờ cơm, Ngô Bình mời Ngụy Tứ Long cùng lên tầng sáu ăn cơm, nhà hàng ở đó cũng khá.
Anh ta vừa ra khỏi cửa thì thấy chị Hồng đang đứng chờ bên ngoài, cô ta liền tiến về trước, nói: “Cậu Nguỵ, cậu có thời gian không?”
Ngụy Tứ Long lạnh lùng đáp: “Không có”.
Anh ta rất khó chịu với cô gái này, nếu không phải nhờ anh ta ứng biến nhanh thì rất có khả năng hôm nay đã đắc tội với Ngô Bình, đến lúc đó chết thế nào cũng không biết.
Chị Hồng quỳ xuống đất một cái “thịch”, nói: “Cậu Nguỵ, xin cậu đấy, xin hãy cứu em gái tôi”.
Ngụy Tứ Long sầm mặt, đang định nói gì đó thì Ngô Bình hỏi: “Chuyện gì thế?”
Ngụy Tứ Long nói: “Trước đây cô ta từng nói, em gái cô ta bị trúng tà, muốn tôi trị giúp”.
Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Chúng tôi đi ăn cơm đã, lát nữa dắt em gái của cô đến đây”.
Chị Hồng vui mừng: “Cảm ơn cậu Ngô”.
Sau khi chị Hồng đi, Ngụy Tứ Long nói: “Anh Ngô thật tốt bụng, mấy chuyện nhỏ nhặt này của người phàm tôi cũng lười quan tâm đến”.
Ngô Bình: “Chuyện nhỏ á mà, không cản trở công việc”.
Mấy người họ đến nhà hàng, chị Hồng cho người gọi món ngon nhất, đem rượu ngon nhất ra để mời khách.
Họ vừa uống một ly thì chị Hồng đã đưa một thiếu nữa tầm hai mươi tám tuổi đến, đầu tóc rối bời, mặt mày hốc hác, không có chút tươi trẻ nào của thanh niên. Cô ta đi đứng cứng nhắc, trên người còn thoang thoảng mùi hôi tanh, từ khi cô ta bước vào, ai cũng ngửi thấy.
Ngô Bình không hỏi gì mà lập tức đứng dậy, tiến đến trước mặt cô gái, quan sát cô ta một lúc rồi lại bắt mạch cho cô ta. Mấy phút sau, cậu bỗng chưởng lên lưng cô gái đó, một luồng bí lực liền được truyền vào trong, thiếu nữ liền nôn ra một quả cầu mềm to bằng bàn tay, đen như mực. Quả cầu mềm rơi xuống đất, bốc khói màu đen.