“Thì ra tu hành của Minh Đà Thánh Vương có vấn đề, hơn nữa chỉ sống được 100 năm nữa, bất ngờ thật đấy!”
“Người này to gan thật, dám nói chuyện bí mật ấy ra trước mặt bao người thế này, không sợ Thánh Vương giận rồi giết luôn sao?”
“Người ta đã dám nói ra thì chắc chắn phải có cách chữa trị”.
Đủ mọi lời bàn tán phát ra, chồng chị cả hừ lạnh nói: “Việc tu hành của Thánh Vương có vấn đề mà cậu ta đòi chữa được à?”
Chị cả cũng nổi giận nói: “Đúng thế, chắc chắn là chém gió thôi, lát mà không chữa được thì ăn đủ”.
Kim Song Nhi cau mày nói: “Chị cả, nếu Huyền Bình chữa được thì là chuyện tốt mà”.
Chị cả lườm cô ấy: “Em ngốc lắm, cậu ta là tên lừa đảo đấy, chỉ có em mới tin”.
Vương Mẫu: “Đừng nói nữa, cứ chờ thì biết thôi”.
Minh Đà Thánh Vương mời Ngô Bình sang một phòng khác xong thì nói: “Huyền Bình, tôi rõ cơ thể của mình nhất, hai sức mạnh đang tranh đấu với nhau ngày càng kịch liệt. Tôi đang dùng phần lớn sức mạnh để áp chế chúng, cậu nói không sai, chưa tới một trăm năm nữa tôi sẽ không khống chế được chúng nữa. Vì càng ngàng chúng càng mạnh hơn”.
Ngô Bình: “Hai nguồn sức mạnh này có liên quan đến đạo của Thánh Vương, nếu muốn tôi chữa trị, Thánh Vương phải truyền thụ đạo của người cho con biết”.
Minh Đà Thánh Vương gật đầu: “Đạo của tôi tên là Sinh Tử, Sinh Tử giống như âm dương, vạn vật trên đời đều có thể chia làm sinh - tử, sống – chết, sống là linh, chết hóa vật. Chỉ cần có thể vận chuyển hai năng lượng Sinh - tử này thì có thể tạo ra sinh vật, thu hoạch sinh mệnh, cường hóa bản thân, làm người khác suy yếu”.
Sau đó ông ấy truyền hết toàn bộ pháp thần truyền của đạo mình cho Ngô Bình.
Sau khi lĩnh hội được đại đạo của đối phương, Ngô Bình cũng có chút thu hoạch, đồng thời anh cũng phát hiện ra vấn đề mà đạo của anh đang gặp phải, chính là thiếu phương tiện quy định sống và chết.
Vì tu luyện quá lâu, trong người Minh Đà Thánh Vương có thêm một loại năng lượng Tử vong và một năng lượng Sinh, mỗi khi giết một người, năng lượng Tử vong mạnh hơn một chút, khi ông ấy cứu một người, năng lượng Sinh trở nên mạnh hơn.
Dần dà hai năng lượng này tự có ý thức của mình, đều muốn mở rộng địa bàn của mình. Hơn nữa chúng tương sinh tương khắc, trở thành khắc tinh của nhau, đều muốn tiêu diệt đối phương.
Nhưng hai sức mạnh đấu tới đấu lui lại ngày càng mạnh, về sau ngay cả Minh Đà Thánh Vương cũng dần dần không thể áp chế được, khi ông ấy là Đại Thánh thì không sao, nhưng một khi đã trở thành Thánh Vương thì hai sức mạnh biến chất.
Giờ đây trong người Minh Đà Thánh Vương, hai nguồn năng lượng đã lần lượt mở ra một thế giới, đó là thế giới Tử Vong và thế giới Trường Sinh. Hai thế giới lại lần lượt sản sinh ra rất nhiều sinh vật, chúng không ngừng chiến đấu chém giết để thôn tính thế giới của nhau, độc chiếm sức mạnh và cơ thể của Minh Đà Thánh Vương.
Bây giờ hai năng lượng này đã dần mất khống chế, Minh Đà Thánh Vương rất khó kiềm chế được chúng. Về lâu về dài, chúng sẽ đảo khách thành chủ, hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của Minh Đà Thánh Vương.