Liễu Thiên Tuần khẽ cười: "Ta có một đứa con gái, một đứa con trai, đều lớn tuổi hơn con. Chút nữa ta sẽ gọi mấy đứa nó đến gặp con".
Ngô Bình: "Sư tôn, công pháp tu hành ở Cửu Lôi Tiên Vực có khác với ngoại giới không ạ?"
Liễu Thiên Tuần: "Đương nhiên là khác rồi. Toàn bộ công pháp ở Cửu Lôi Tiên Vực thật ra đều tới từ hai thiên bia. Văn tự trên thiên bia cực kỳ tối nghĩa khó hiểu, nhưng có vài người có thiên phú siêu phàm, đã ngộ ra một phần đạo lý từ trong đó, đồng thời sáng tạo ra các công pháp lợi hại. Ví như công pháp Tử Lôi Oanh Thiên Quyết mà ta tu luyện chỉ là da lông mà ta lĩnh ngộ được từ một tấm thiên bia".
Ngô Bình: "Sư tôn, chưa ai có thể lĩnh ngộ được hoàn toàn ý nghĩa trên thiên bia ạ?"
Liễu Thiên Tuần cười ha hả: "Sao mà được. Ý nghĩa thâm sâu trên thiên bia vượt quá sức tưởng tượng của nhân loại. Nghe nói hai tấm thiên bia là do tinh hồn của Chân Hoàng thượng cổ và chủ nhân của sấm sét hoá thành, đâu phải người thường có thể hiểu được? Đừng nói đến việc lĩnh ngộ toàn bộ, trong thiên hạ bây giờ, người có tư cách đến đó tham quan bia đã cũng không được mấy ai".
"Cửu Lôi Phổ Hoá Thiên Tôn cũng không thể lĩnh ngộ được ạ?"
Liễu Thiên Tuần: "Ông ta đã từng tự tới đó để lĩnh ngộ, đồng thời tự xưng là đã hiểu được một phần mười ý nghĩa của thiên bia. Ta khá nghi ngờ về điều này, nếu ông ta có thể lĩnh ngộ được một phần mười thì thực lực phải mạnh mẽ hơn bây giờ nhiều rồi mới đúng".
Ngô Bình chớp mắt: "Sư tôn, con có thể tới lĩnh ngộ thiên bia không ạ?"
Liễu Thiên Tuần nhìn anh, cười nói: "Đương nhiên là con có thể đi. Nhưng tới tham quan thiên bia sẽ có nguy hiểm. Người tới lĩnh ngộ thiên bia, hết chín phần hoá điên hoá dại. Phần còn lại cũng sẽ để lại chấn thương tinh thần không thể chữa trị được".
Ngô Bình kinh ngạc: "Nói như vậy là không một ai có thể an toàn trở ra ạ?"
Liễu Thiên Tuần khẽ than: "Đúng vậy. Dù là cường giả như Cửu Lôi Phổ Hoá Thiên Tôn thì năm xưa cũng bị thương nặng, đến bây giờ vẫn chưa khỏi hẳn. Nội thương của năm xưa sẽ theo ông ta cả đời".
Ông ấy nói tiếp: "Thế nên ta mong con suy nghĩ kỹ càng. Dù thiên phú của con rất cao nhưng đã tới xem thiên bia thì có khả năng phải chịu nội thương vĩnh viễn. Được mất thế nào, con tự mình cân nhắc".
Ngô Bình cười nói: "Nếu đệ tử không tới xem thì lòng không yên".
Liễu Thiên Tuần gật đầu: "Được, con tự quyết định".
Hai sư đồ nói chuyện với nhau mấy tiếng đồng hồ, Ngô Bình cũng nhờ đó mà hiểu thêm về Cửu Lôi Tiên Vực.
Đến buổi tối, Liễu Nhan và một chàng trai trẻ bước vào, Liễu Nhan xinh đẹp động lòng, chàng trai cũng vô cùng anh tuấn, tầm hai mươi mấy tuổi, khí khái bừng bừng.
Liễu Thiên Tuần cười nói: "Tiểu Bình, ta giới thiệu với con, đây là con gái của ta, Liễu Nhan, còn đây là con trai Liễu Cương. Cương Nhi, Nhan Nhi, đây là Trương Tiểu Bình, là đệ tử duy nhất mà cha mới nhận".
Liễu Nhan và Liễu Cương đều rất bất ngờ, vì cha của họ chưa bao giờ thu nhận đồ đệ, hơn nữa còn từng nói rằng "Nhận đồ đệ còn thua nuôi một con chó". Nói vậy là vì ông ấy thấy quá nhiều chuyện đồ đệ phản bội sư phụ, trong lòng không tin tưởng đồ đệ.
Liễu Cương không kìm được hỏi: "Cha, sao bỗng nhiên cha lại thay đổi ý định vậy?"
Liễu Thiên Tuần cười nói: "Các con không cần phải kinh ngạc. Con người Tiểu Bình trung hậu thật thà, cha có lòng tin về nhân phẩm của cậu ấy. Hơn nữa, tố chất của Tiểu Bình cực kỳ tốt, cậu ấy có thể cùng lúc hấp thu chín loại lôi khí".