Đây chỉ là trận pháp phòng ngự mà Ngô Bình tạm thời bố trí, anh đang tranh thủ thời gian!
Một giây sau, anh đã bước vào phi thuyền. Phi thuyền lập tức biến thành trạng trái cấp cao, nó phát ra một vầng sáng phòng ngự, bao bọc cả phủ Chiến Vương.
Nhờ sức mạnh của phi thuyền, Ngô Bình có thể thi triển ra thủ đoạn cấp Đại La!
Lần này, anh lấy hẳn mười nghìn tinh thạch kiếm khí ra, phóng thích tất cả kiếm khí trong đó ra rồi dự trữ trong Động Thiên, sau đó phát ra kiếm quang thông qua phi thuyền, thi triển thần thông kiếm đạo, Kinh Vĩ Thiên Địa!
Vù vù!
Kiếm khí của Kiếm Tổ nào phải thứ tầm thường? Chúng nó dưới sự điều khiển của Ngô Bình, nhờ sức mạnh của phi thuyền, phát huy thức thần thông kiếm đạo này lên đến trình độ cao nhất!
Một đạo kiếm quang rực rỡ bay ra, không gì sáng bằng, khiến Yêu vương Thôn Thiên kia cũng không thể mở mắt ra được. Một giây sau, kiếm quang phân tán, hoá thành một trăm nghìn tia sáng chém lên người Yêu vương Thôn Thiên!
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên trên không, chấn động chín tầng trời. Một cái đuôi khổng lồ dài mấy trăm mét rơi từ trên trời xuống. Ảo ảnh đã thi triển độn thuật, bỏ chạy trong nháy mắt.
Độn pháp của Yêu vương rất thần kỳ, Ngô Bình muốn đuổi theo nhưng không kịp. Anh thấy hơi tiếc, lẩm bẩm: "Tiếc quá, để nó tránh được kiếm quang chí mạng rồi".
Khí tức kinh người kia tản đi, Ngô Bình ra khỏi phi thuyền trở về đại sảnh.
Đám người Lam Hân Nguyệt đều vô cùng chấn động, cô ấy hỏi: "Yêu vương Thôn Thiên bị đánh bại, rút lui rồi ạ?"
Ngô Bình ừ một tiếng: "Tiếc là không chém chết được nó".
Nói rồi anh liền sai người ra kéo đuôi của Yêu vương vào trong phủ.
Mấy người Lam Minh cũng rất tò mò muốn xem đuôi của Yêu vương Thôn Thiên trông thế nào nên cũng kéo nhau ra hóng hớt.
Cái đuôi dài mấy trăm mét, to bằng cả cái phòng nên chỉ có thể đặt ở sân lớn của phủ Chiến Vương. Ngô Bình lấy kiếm cắt một miếng để nướng ăn, thấy chất lượng thịt cũng khá nên lại cắt ra một khúc dài tầm mười mét, còn lại cho vào Động Thiên.
Anh cho người chuẩn bị lò nướng, đích thân nướng đuôi Yêu vương. Loại Yêu vương tu luyện không biết bao nhiêu vạn năm thế này, trong thịt toàn là tinh khí, gần như có thể hoá thành năng lượng hết.
Nhưng thịt yêu có ba phần độc, Ngô Bình lại luyện chế vài đan dược, cho mọi người uống trước rồi mới ăn đuôi yêu sau.
Lúc đuôi yêu được nướng chín thì trời đã tối, phủ Chiến Vương bắt đầu bữa tiệc ăn thịt đuôi Yêu vương.
Trong phủ Chiến Vương rất hiếm nam đinh, ngoài Ngô Bình thì chỉ có Lam Minh. Đại phu nhân chủ trì buổi tiệc, để Ngô Bình ngồi bên trái, Lam Hân Nguyệt ngồi bên phải, con trai ruột là Lam Minh cũng chỉ có thể ngồi ghế thứ hai bên trái mà thôi.
Đại phu nhân nếm thử, thịt vừa vào miệng đã tan, ăn xong thì mỗi một lỗ chân lông trên người đều phát sáng, tôi luyện thân thể, đẹp người đẹp dáng, thần kỳ không tả xiết.
Đại phu nhân cười nói: "Ngô Bình, từ bây giờ trở đi cậu chính là chủ của nhà chúng ta!"
Ngô Bình sững sờ, theo lý mà nói thì anh chỉ là người tới ở rể, vốn không có địa vị gì cả. Không ngờ Đại phu nhân lại nói anh là chủ nhà.