Trương Tiểu Bình hơi lo lắng, anh thả đối phương ra, nói: “Sao ông lại cướp đồ của người khác”.
Người đàn ông trung niên nhìn anh hằm hằm, nói: “Mày hãy đợi đấy”.
Trương Tiểu Bình lấy thùng tiền về lại, ông chủ vô cùng biết ơn. Ông ấy làm ăn chẳng dễ dàng gì, lại thường bị cướp, nên rất căm ghét những người đó.
Cuối cùng ông ấy không chỉ không thu tiền cơm của Trương Tiểu Bình mà còn tặng thêm cho anh hai mươi Long tệ.
Thế là Trương Tiểu Bình ôm ba mươi lăm Long tệ, đến tiệm bán đồ cũ mua một bộ đồ. Đấy chẳng phải đồ tốt gì, đều là đồ lấy từ trên cơ thể người chết, trong thời buổi loạn lạc, ngày nào cũng có người chết, vì vậy đã có thêm nghề lột quần áo người chết. Nhưng anh không có tư cách kén chọn, hiện tại chỉ có thể mua loại này thôi.
Anh mua áo quần hết hai mươi Long tệ, thế là anh lại dùng mười lăm đồng còn lại đến nhà tắm, tắm gội sạch sẽ bùn bẩn. Vì không có xà phòng và dầu gội đầu nên anh chỉ đành mặt dày đi mượn của người khác.
Sau khi tắm gội xong, anh cảm thấy rất sảng khoái. Sau đó, anh thay bộ đồ cũ mới mua, mãn nguyện ra khỏi nhà tắm công cộng.
“Lương bốc vác thấp quá, mình phải tìm gì đó để làm thôi”, Anh tự lẩm bẩm.
Lúc này, anh nhìn thấy bảng thông báo trên cổng có ghi tin tuyển người: Tuyển phụ bếp quán thịt lợn rán, chủ yếu là bằm thịt, chặt xương, làm nhiều ăn nhiều, bao ăn ở.
Anh thấy bao ăn ở thì mắt liền sáng lên, lập tức ghi nhớ địa điểm trên thông báo rồi chuẩn bị đi thử vận.
Anh đã nhớ địa chỉ trên quảng cáo bèn quyết định đi thử.
Đi được hai mươi kilomet, anh đến một khu vực khá lạ. Ở cuối phố có một gian hàng ăn có diện tích khá lớn, đủ kiểu người đều đang ăn cơm ở đây, thực khách tấp nập, công việc kinh doanh rất phát đạt.
Anh đi vào trong cửa tiệm này, một nhân viên phục vụ cười hỏi: “Quý khách chọn gì ạ?”
Trương Tiểu Bình: “Tôi đến tìm việc”.
Phục vụ quay đầu lại gọi: “Chị Lệ, có người đến tìm việc”.
Một người phụ nữ khoảng hai mươi lăm tuổi, vóc người đầy đặn, rất xinh đẹp bước đến. Cô ta mặc một bộ sườn xám màu đỏ, ánh mắt lung linh nhìn Trương Tiểu Bình: “Bao nhiêu tuổi rồi? Tên là gì?”
Trương Tiểu Bình: “Mười bảy, Trương Tiểu Bình”.
Chị Lệ gật đầu: “Đi theo tôi, trước tiên thử dùng dao xem”.
Cô ta xoay người đi vào trong, Trương Tiểu Bình đi theo. Đi xuyên qua khu vực dùng bữa thì đến sau bếp. Nhà bếp rất lớn, mười mấy đầu bếp và phục vụ đang bận rộn ở đây.
Có một cái bàn ở sát gần phía sau, trên đó có đặt nửa con lợn.
Chị Lệ: “Công việc của cậu là tách xương và thịt thành, chặt xương sườn, xương ống, phải tách thịt ra khỏi từng bộ phận, có thể làm được không?”
Trương Tiểu Bình thầm nói chuyện này có gì khó đâu, bèn gật đầu: “Có thể”.
Chị Lệ “ừ” một tiếng: “Cho cậu nửa tiếng, cắt cho tôi xem”, nói rồi cô ta đi ra ngoài.
Trương Tiểu Bình nhìn miếng thịt lợn nặng một ,hai trăm cân trước mặt, lặng lẽ cầm dao chặt xương lên.
Chị Lệ đi ra khỏi nhà bếp, một đầu bếp cười nói: “Chị Lệ, tôi cũng phải làm việc này hai mươi phút, chị chỉ cho tên đó nửa tiếng, e là cậu ta không hoàn thành được mất”.
Chị Lệ lạnh nhạt nói: “Công việc ở quán cơm bận rộn, phải tìm một người chân tay lanh lợi, nếu không làm được trong nửa tiếng thì khỏi làm”.
Trong nhà bếp, Trương Tiểu Bình chém một dao xuống, tay cầm con dao bén nhọn, lưỡi dao trượt đi giữa miếng thịt, dễ dàng cắt ra từng thớ.
Xem ra anh rất giỏi về việc dùng dao, mấy con dao nằm trong tay anh đều được phát huy công dụng tối ưu nhất. Chưa đến mười phút mà anh gần như đã tách được thịt và xương ra xong, bước tiếp theo là chặt xương sườn thành từng miếng nhỏ, cắt miếng thịt lớn thành từng miếng nhỏ.