Sau đó, ông ấy thuật lại tình hình cho Ngô Bình nghe. Ngô Bình nghe xong thì nổi giận nói: “Nhà Âu Dương giỏi lắm! Đúng là vô pháp vô thiên”.
Thì ra mấy ngày trước, Mộ Dung Kiều đã đi chơi ở gần chùa Đại Thiền, sáng sớm một ngày, cô ấy đã gặp Âu Dương Thánh Hoàng của gia tộc Âu Dương.
Âu Dương Thánh Hoàng là kỳ tài số một của nhà Âu Dương, có tên bảng Nhân Tiên và là người duy nhất chưa đạt đến cảnh giới Địa Tiên trong bảng trên.
Cũng vì đó mà Âu Dương Thánh Hoàng có thể hô mưa gọi gió ở nhà Âu Dương, hắn có địa vị rất cao, đến gia chủ cũng phải nhượng bộ phần nào.
Vì thế mà Âu Dương Thánh Hoàng rất kiêu căng, làm việc tuỳ ý. Hắn phát hiện Mộ Dung Kiều có điểm bất thường nên đã nhờ mấy người bạn của mình ở chùa Đại Thiền ra mặt hẹn cô ấy đi uống trà.
Mộ Dung Kiều đã từ chối, điều này khiến Âu Dương Thánh Hoàng nổi giận và quyết định bắt cô ấy đi. Nhưng vô duyên vô cớ dẫn một người đi thì đương nhiên không được, nên hắn đã vu cho Mộ Dung Kiều là ma nữ, phải dẫn cô ấy về nhà Âu Dương để trấn áp.
Kể đến đây, Tông Huy nói: “Sư tổ Quảng Tuệ đã đến nhà Âu Dương rồi, người bảo nhất định sẽ đưa Mộ Dung Kiều về”.
Ngô Bình gật đầu: “Cảm ơn đại sư Quảng Tuệ!”
Sau đó, anh hỏi: “Đại sư Tông Huy, có thể cho tôi biết mấy người bạn của Âu Dương Thánh Hoàng ở chùa ta là ai không?”
Tông Huy có vẻ khó xử, sau đó thở dài nói: “Họ đều là đệ tử của La Hán Đường, trong đó có một đệ tử của Viên Thâm”.
“Lại là Viên Thâm!”, Ngô Bình cười lạnh: “Nhắc đến ông ta, tôi mới nhớ chưa đi khiêu chiến các trưởng lão của La Hán Đường đấy”.
Tông Huy ngẩn ra rồi nói: “Thí chủ định đi khiêu chiến thật sao?”
Ngô Bình nhìn ông ấy rồi hỏi: “Không được à?”
Tông Huy xua tay: “Tôi không có ý đó, tôi muốn nói là các trưởng lão có thực lực mạnh lắm, nếu thí chủ đi khiêu chiến chỉ e sẽ thiệt thân”.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Là họ thì có!”
Mấy ngày qua, thực lực của Ngô Bình đã khôi phục lại khá nhiều, anh cảm thấy cùng lắm là hai hôm nữa, mình sẽ khôi phục hoàn toàn thực lực.
Với thực lực và tài năng hiện tại, khả năng anh đánh thắng các vị trưởng lão ở La Hán Đường là rất cao.
Tông Huy nói: “Nếu thí chủ đã quyết sẽ khiêu chiến thì để tôi sắp xếp. Mồng ba tháng sau, phía La Hán Đường sẽ chuẩn bị xong để chờ cậu đến khiêu chiến”.
Viên Hối không phản đối mà nói: “Cứ quyết vậy đi”.
Tông Huy cúi chào rồi lui ra ngoài, Viên Hối nói: “Thần y Ngô, giờ tôi sẽ dẫn cậu đến Vô Tự Ngọc Bích”.
Ngô Bình cũng đang rất tò mò về nơi này nên gật đầu ngay. Viên Hối đi trước dẫn đường, hai người băng qua một ngọn núi rồi đến một khe núi âm u.
Ở đây có một con đường nhỏ, vách đá hai bên đều là bạch ngọc, hơn nữa còn là bạch ngọc hảo hạng, nếu mang về bán thì sẽ lãi được bộn tiền!
Song, đây là bảo bối trấn tự của chùa Đại Thiền nên đương nhiên không ai được mang đi bán.
Nếu chỉ nhìn vào hai vách đá này thì Ngô Bình chẳng có phát hiện gì, vì mặt đá nhẵn bóng như gương, anh có thể nhìn rõ hình ảnh của mình ở trên đó.
Anh tò mò hỏi Viên Hối: “Đây là Vô Tự Ngọc Bích ư? Đã có ai nghiên cứu Bàn Nhược Thiền Công ở đây chưa?”