Cứ như vậy, hai người đọ sức tại nơi nhỏ hẹp này, rõ ràng Si Vưu không thuần thục về kỹ năng, nhưng ông ta có quy tắc chiến đấu của bản thân, một quyền một cước phối hợp theo quy luật.
Đấu được vài chiêu, Ngô Bình lại càng kiên định, càng tự tin, Si Vưu này tuy mạnh nhưng cũng không phải không thể thắng được.
Anh không ngừng thi triển ba loại võ học bí mật, các loại phù ấn, nhưng dần dần, anh nhận ra có gì đó không đúng. Si Vưu này vẫn duy trì tình trạng không sử dụng năng lực bản thân, ông ta vẫn luôn kiềm chế sức mạnh, trừ phi tấn công trúng đối thủ thì mới bộc phát ra mà thôi.
Cứ như vậy, thể năng của Ngô Bình tiêu hao nhanh hơn Si Vưu rất nhiều, nếu anh không thể mau chóng đánh bại đối phương thì trận này chắc chắn sẽ thua!
Si Vưu có thể một sức đánh bại mười người, một sức phá vạn pháp, hai bên giao đấu được trăm chiêu, Ngô Bình bỗng cảm thấy cách đánh của Si Vưu mới là đơn thuần tự nhiên nhất, dùng sức của bản thân, không cần kỹ thuật gì lại có thể hóa giải mọi đòn tấn công, chiến thắng hết thảy kẻ thù.
Nhưng anh nắm chắc ý nghĩa võ học và phù ấn, rõ ràng đều rất mạnh nhưng tại sao lại không đánh thắng ông ta?
Anh giải phóng nhân cách tối thượng, tiến vào trạng thái lĩnh ngộ, đánh tới hai trăm chiêu, ba trăm chiêu. Cuối cùng, anh dần dần cảm nhận được nguyên nhân mạnh mẽ của Si Vưu, ông ta không phải không có kỹ xảo. Chỉ là kỹ xảo của ông ta xuất phát từ logic, từ sức mạnh cơ bản nhất, từ tầng thấp nhất.
Si Vưu rõ ràng nắm giữ được bí mật của sức mạnh, cũng vì vậy mà rút ra được một bộ kỹ năng sức mạnh, mỗi một quyền, mỗi một bước, từng khối cơ bắp, từng lần hít thở của ông ta đều tuần hoàn theo quy luật sức mạnh. Nắm giữ được kỹ năng sức mạnh không những có thể nắm giữ sức mạnh bản thân, mà còn có thể khống chế được sức mạnh người khác, vì vậy ông ta mới có thể không ngừng hóa giải được những đòn tấn công kinh người của Ngô Bình.
Sau đó, Ngô Bình dần dần bỏ qua các kỹ xảo trước kia, từ từ dùng sức mạnh và sức đối kháng đơn thuần. Mới đầu, anh hoàn toàn không phải đối thủ, sức mạnh hai bên vừa đối đầu thì anh nhanh chóng đã rơi và thế hạ phong, bị ép đến mức không thể thở nổi.
Đến chiêu thứ năm trăm, anh mới miễn cưỡng tìm được một vài bí quyết, cũng như kỹ năng sức mạnh và đối kháng. Sau đó là một nghìn chiêu, hai nghìn chiêu, ba nghìn chiêu.
Hai thiên kiêu đến từ hai giai đoạn lịch sử khác nhau, giao đấu gần năm nghìn chiêu, không phân được thắng bại, trong lúc này, Ngô Bình dần dần học được kỹ năng sức mạnh của Si Vưu, đó là một loại pháp môn chiến đấu đơn thuần, căn bản nhất. Vì vậy, sau đó anh đã dùng kỹ năng sức mạnh, vận dụng ý nghĩa võ học và phù ấn của mình, củng cố thêm sức mạnh của chúng.
Bỗng nhiên, anh cảm thấy võ học bí mật của mình đã thăng cấp về chất, rõ ràng khoảng cách tiến đến hoàn mỹ đã gần hơn chút. Còn Si Vưu thì dần rơi vào thế hạ phong, không biết đánh qua bao lâu, Ngô Bình bỗng ra một quyền đánh ông ta bay đi.
Si Vưu lùi lại mười mấy mét, nói: “Cậu thắng rồi!”. Nói xong, thân hình ông ta biến thành từng tia sáng, tan vào hư vô.
Ngô Bình khẽ thi lễ về phía nơi ánh sáng biến mất, sau đó đẩy cánh cửa đá ra. Sau cảnh cửa, là một gian phòng nhỏ, bên trong có một cái bàn đá, đan dược được bày trên bàn, được bao bọc bởi một luồng sáng vàng.
Nhìn thấy đan dược, Ngô Bình mở to mắt, nói: “Đây là đan gì?”
Âm thanh kia lại vang lên: “Long Hổ thần đan, uống đan dược này, có thể tăng thêm sức của một rồng một hổ”.
Ngô Bình chớp mắt, hỏi: “Sức của một rồng một hổ là chừng nào?”
Âm thanh kia nói: “Sức lực một rồng, cỡ chừng sức mạnh của hơn một trăm triệu dân thường Thượng Cổ; sức lực một hổ, cỡ chừng tám chục triệu dân thường thượng cổ”.
Ngô Bình biết rõ, dân thường Thượng Cổ, mạnh hơn người hiện đại rất nhiều, bất kỳ người trưởng thành nào cũng có sức mạnh chừng trăm nghìn cân, có thể giết chết thú hoang.