Chủ quầy kia rất vui mừng, cười nói: “Anh quả nhiên biết nhìn hàng. Thế này đi, một giá một, năm trăm nghìn tiền tiên”.
Thấy có người vây quanh mình, anh không trả giá nữa, đáp ngay: “Được, tôi mua với giá năm trăm nghìn”.
Hai bên một tên giao tiền, một tay giao hàng. Sâm vừa đến tay anh, đã có một ông lão râu trắng bước đến: “Cậu nhóc à, cậu bị lừa rồi. Thứ này không phải là nhân sâm thật mà là sâm nhân tạo do con người trồng, có thể mua được dễ dàng ở vũ trụ chính, không đáng tiền”.
Ngô Bình đáp: “Có phải là sâm nhân tạo hay không thì tôi cũng đã mua rồi, cũng hết cách”.
Ông lão cười bảo: “Thế này đi, cậu bán nó lại cho tôi”.
Ngô Bình cười hỏi: “Ông muốn mua?”
Ông lão đáp: “Ừm. Tôi thấy cậu đáng thương quá. Thế này nhé, tôi trả năm nghìn tiền tiên, cậu bán nó cho tôi”.
Ngô Bình lắc đầu: “Nhưng tôi đã mua nó với năm trăm nghìn, tôi sẽ không bán lại”.
Ông lão cười nói: “Xem ra cậu không biết tôi”.
Ngô Bình chớp mắt: “Lẽ nào ông là nhân vật lớn gì à?”
Ông lão lộ vẻ đắc ý: “Cũng không hẳn là nhân vật lớn gì. Nhưng ở chợ Đại Hải này, không ai không dám trái lời tôi nói”.
Ngô Bình hỏi: “Vậy ý của ông là?”
“Bán sâm cho tôi với giá năm nghìn tiền tiên, tôi bảo đảm cậu có thể an toàn rời khỏi đây”.
Ngô Bình hỏi: “Nếu tôi không bán thì không thể an toàn rời khỏi đây sao?”
Ông lão cười hề hề, tuy không hề nói gì nhưng tỏ rõ ý này: Không bán lại sâm cho tôi với giá rẻ thì đừng hòng sống sót rời khỏi nơi này!
Ngô Bình gật gù: “Con người tôi chẳng có ưu điểm gì ngoài to gan. Nếu ông không sợ chết thì cứ gây sự với tôi đi”. Dứt lời, anh quay người đi thẳng.
Rời khỏi chợ Đại Hải, anh cố ý đi theo hướng vắng vẻ, chẳng bao lâu sau đã đến một nơi không người.
Chỉ giây lát sau, ông lão đã dẫn theo hai tuỳ tùng xuất hiện. Hai tuỳ tùng này đều là cao thủ Bí cảnh tầng bảy. Có họ bên cạnh, ông ta rất tự tin, cười bảo: “Sao nào, tôi nói được làm được đấy. Bây giờ thì ngay cả năm nghìn tiền tiên, cậu cũng không lấy được đâu, còn mất luôn cái mạng cỏn con của mình!”
Ngô Bình đáp: “Tôi có thể không giết ông, nhưng ông phải dùng tiền đổi mạng. Ông huênh hoang như vậy, chắc hẳn kiếm được nhiều tiền lắm nhỉ? Lấy ra hết đi!”
Ông lão sửng sốt, sau đó nổi giận: “Cậu đang ăn nói ngông cuồng gì vậy? Cướp tiền của tôi? Cậu có năng lực này sao? Lên, tẩn nó một trận cho tôi!”
Hai cao thủ Bí cảnh tầng bảy lập tức xông lên. Nhưng họ còn chưa đến gần Ngô Bình đã bị một sức mạnh vô hình từ phía trên trấn áp.
“Ầm!”
Cơ thể cả hai lún xuống lòng đất, bị một sức mạnh kỳ lạ áp chế đến mức không thở nổi, chẳng mấy chốc đã bất tỉnh rồi chết.
Sau khi xử lý hai người họ, Ngô Bình tát vào mặt ông lão, khiến đối phương choáng váng thần hồn, ngã ngồi xuống đất.