Ngô Bình: "Tôi thấy ông là đệ tử Hắc Thiên Giáo, nhớ làm việc cho tốt, tôi sẽ không bạc đãi ông".
Tạ Uy vội đáp: "Vâng, tôi hiểu rồi!"
Một lát sau, Tạ Uy bèn rời khỏi, còn mỗi Lý Mai vẫn ngẩn người: "Chồng à, người nhà họ Tạ cũng ngoan quá nhỉ?"
Ngô Bình nói: "Ngoan? Con cáo già kia chắc là biết anh có thực lực gì, đối đầu với anh có thể sẽ khiến cả nhà họ Tạ xong đời nên mới thế".
Lý Mai vẫn có một sự hiểu biết thiếu thốn về sự mạnh mẽ của người tu hành nên khó có thể hiểu được việc xoay chuyển thái độ của Tạ Uy. Cô ấy nghe Ngô Bình nói vậy bèn hỏi: "Chồng à, lẽ nào là người tu hành thì có thể muốn gì cũng được hả?”
Ngô Bình nhìn cô ấy đáp: "Khi thực lực cũng đủ mạnh thì đúng là có thể. Mà đâu chỉ người tu hành, em xem mấy nước quân phiệt của Châu Phi kia xem, ai mà không phải tùy tiện làm việc, tùy tiện giết người, chỉ một suy nghĩ đã máu chảy thành sông. Song em có thấy ai đứng ra quản lý chuyện này không?”
Lý Mai thở dài: "Đúng vậy nhỉ, thế giới này vẫn luôn như thế".
Ngô Bình nói: "Có điều, bình thường thì người tu hành rất ít đụng đến chuyện trong thế tục vì không đáng. Họ đều có thuộc hạ của mình, muốn làm gì thì nói một câu là được".
Lý Mai lại thở dài: "Chồng ơi, may mà nhà họ Lý có anh, không thì không biết phải chịu bao nhiêu thiệt thòi uất ức nữa".
Ngô Bình: "Nói đến bị ức hiếp, tên Bối Thế Hầu kia từng đánh ông nội, anh phải đi xả giận cho ông nội mới được".
Lý Mai cười: "Sau này đi bàn chuyện làm ăn, em sẽ dẫn anh theo làm chỗ dựa".
Đến trưa, Lý Mai ngồi lên xe máy của Ngô Bình, cả hai bèn trở về biệt thự nhà họ Lý ăn cơm.
Người một nhà ngồi quây quần ăn cơm, Ngô Bình bỗng hỏi: "Ảnh, Đông Nam Á có chợ đen không?"
Ảnh lập tức xuất hiện đáp: "Thưa cậu chủ, ở Jawa có một chợ đen nổi tiếng. Trước mắt thì đang mở cửa, diễn ra mười ngày liên tiếp, ngày kia sẽ đóng cửa".
Ngô Bình sáng mắt lên: “Ở Jawa còn có chợ đen hả? Được, tối nay tôi sẽ đến đó”.
Lý Vân Đẩu nói: “Tiểu Bình, tình hình bên Jawa khá phức tạp, cháu cẩn thận chút, để ông bảo Ảnh đi cùng cháu”.
Ngô Bình cười nói: “Ông nội, không cần đâu, để Ảnh bảo vệ ông là được”.
Anh nói đến đây lại quay sang nói với Lý Niệm Tổ: “Bố, cơm nước xong, người đến phòng đọc sách với con đi”.
Lý Niệm Tổ gật đầu: “Được”.
Ăn cơm xong, Ngô Bình và Lý Niệm Tổ đi vào phòng đọc. Anh có một tòa nhà chuyên biệt khoảng mười mấy căn phòng trong biệt thự. Ngô Bình chọn không ít đồ sứ tranh chữ bên Hắc Thiên Giáo đặt ở đây, mỗi một kiện đều vô giá. Lúc rảnh rỗi, anh thường ngắm nhìn chúng ở chỗ này.
“Tiểu Bình, có chuyện gì vậy?”, Lý Niệm Tổ hỏi.
Ngô Bình lấy một cái bình nhỏ ra, bên trong là máu của Cổ Thần đã được tinh lọc nói: “Bố, thứ này có thể khiến người có được sức mạnh của thần, có muốn thử chút không?”
Lý Niệm Tổ chớp chớp mắt hỏi: “Sức mạnh của thần?”
Ngô Bình đáp: “Đúng vậy. Uống nó thì sau này bố có thể nắm giữ lực Lôi Điện”.
Lý Niệm Tổ hỏi: “Uống trực tiếp luôn hả?”