Bấy giờ, Ngô Bình mới nhìn người ngã dưới đất rồi nói: “Anh là đệ tử của Thần Thổ Thông Thiên à?”
Người này vội vã đáp: “Vâng, tôi là Vệ Bân, là đệ tử của Chu Tước Viện thuộc Thần Thổ Thông Thiên. Tôi phụng mệnh viện chủ tới đón sư muội Băng Vân đến Tiên Giới”
Ngô Bình: “Chu Tước Viện? Đó là nơi nào vậy?”
Vệ Bân đáp: “Thần Thổ Thông Thiên lập nên các viện phủ ở khắp nơi. Chu Tước viện là một chi nhánh nhỏ ở Tiên Giới”.
Ngô Bình cau mày: “Không phải cô ấy nên tới nhánh chính của Thần Thổ Thông Thiên sao?”
Vệ Bân: “Đây là sắp xếp của viện chủ”.
Ngô Bình: “Sao viện Chu Tước tại sao lại muốn cô ấy tới sớm thế?”
Vệ Bân: “Bởi vì sau ba tháng nữa, bốn viện ba tông của Thần Thổ Thông Thiên sẽ thi đấu với nhau. Viện Chu Tước muốn sư muội đại diện cho viện tham gia”.
Ngô Bình cười lạnh: “Đối thủ của viện Chu Tước đó lai lịch thế nào?”
Vệ Bân vội vã đáp: “Hắn ta tên là Du Bác, là con trai trưởng lão Du thuộc viện Chu Tước. Hắn ta quen thói giết chóc, đến tôi cũng không dám chọc vào”.
Ngô Bình: “Vậy trưởng lão Du tu vi ra sao?”
Vệ Bân: “Trưởng lão Du Sơn Tùng là Tiên quân cảnh giới Bất Tử”.
Ngô Bình đáp: “Anh về nói với họ, Băng Vân vẫn chưa trở thành Địa Tiên, tạm thời không thể đến Thần Thổ Thông Thiên được”.
Đường Băng Vân biết Thần Thổ Thông Thiên rất mạnh, cô không muốn Ngô Bình vì chuyện này mà đắc tội với họ nên nói: “Chồng à, đằng nào cũng phải đi thì giờ em tới đó luôn cũng được”.
Ngô Bình đáp: “Viện Chu Tước không thể bằng trụ sở chính. Để anh nghĩ cách”.
Đường Băng Vân cười đáp: “Không phải ở đâu cũng giống nhau sao?”
Sau đó cô hỏi: “Vệ sư huynh, cả bốn viện và ba tông đều không ở nhánh chính à?”
Vệ Bân đáp: “Đúng vậy sư muội, trụ sở chính nằm ở chốn hồng hoang, bốn viện và ba tông thì rải rác ở nơi khác”
Đường Băng Vân: “Vậy tôi đi cùng anh”.
Ngô Bình hơi cau mày, nói: “Băng Vân, em không cần tới đó ngay lúc này”.
Đường Băng Vân cười đáp: “Đi sớm hay đi muộn thì có gì khác nhau đâu chứ? Hơn nữa, không phải kiểu gì anh cũng tới Tiên Giới và hồng hoang sao?”
Ngô Bình trầm ngâm một lát rồi đáp: “Vậy được. Trong vòng một năm anh sẽ tới đó tìm em”.
Vệ Bân thở phào nhẹ nhõm, nếu Ngô Bình không để Đường Băng Vân đi thì hắn cũng hết cách.
Ngô Bình nhìn Vệ Bân, nói: “Tôi tên Lý Huyền Bình – đồ tôn của Chân Tiên Lã Thuần Dương. Nếu họ Du đó muốn báo thù thì bảo cứ đến tìm tôi. Có điều nếu ông ta dám động tới sợi tóc của Băng Vân thì tôi sẽ đuổi giết đến viện Chu Tước, diệt luôn nhà họ Du!”
Nghe sư tổ của Ngô Bình là Chân Tiên thì Vệ Bân giật nảy mình, vội vã đáp: “Hoá ra là cậu Lý, thất lễ rồi. Danh tiếng của Chân Tiên Thuần Dương làm gì có ai không biết tới. Trưởng lão Du mặc dù là trưởng lão của Thần Thổ Thông Thiên nhưng tuyệt đối không dám đắc tội với Chân Tiên, cho nên cậu cứ yên tâm”.
Ngô Bình lấy ra một lá bùa đưa tin đưa cho Đường Băng Vân, nói: “Băng Vân, nếu em gặp nguy hiểm, có thể dùng lá bùa này liên lạc với Thân Công Nam Tinh của thần Thổ Thông Thiên. Đó là bạn của anh”.
Nghe thấy thế, Vệ Bân cũng giật mình: “Cậu chủ Lý biết thế tử Nam Công sao?”
Ngô Bình: “Anh cũng biết người đó à?”
Vệ Bân cười khổ: “Gia tộc Nam Công là gia tộc thiên phẩm của thần Thổ Thông Thiên. Cháu chắt gia tộc Thân Công lại càng là thiên tài trẻ tuổi số một. Như vậy sao tôi có thể không biết tới được chứ?”
Ngô Bình: “Thế gia thiên phẩm hình như khá có thế lực nhỉ?”