Loáng cái, Hắc Tướng đã nhăn nhở đi về rồi nói: “Công tử, mình đặt có ba triệu mà giờ được hơn mười triệu lận”.
Ngô Bình cười nói: “Ừm”, sau đó, anh lấy 20 nghìn ra đưa cho Trác Phi.
Ông ấy mừng rỡ nói: “Cảm ơn công tử”.
Ngô Bình hỏi: “Tiếp theo, ông thấy tôi nên khiêu chiến người đứng thứ mấy?”
Trác Phi: “Người thứ nhất trên bảng Ngũ Hành! Trận này chắc chắn sẽ thu hút người xem hơn trận trước, vì thế tiền đặt cược cũng sẽ cao hơn”.
Ngô Bình: “Hôm nay, tôi được khiêu chiến mấy trận?”
Trác Phi: “Hai ạ, lần khiêu chiến sau phải chờ ít nhất ba tháng nữa”.
Ngô Bình: “Ừm, vậy chọn người đứng đầu đi!”
Người đứng đầu bảng Ngũ Hành tên là Đinh Phụng Nguyên.
Mười phút sau, trên màn hình tinh thể lỏng đã hiện lên tên của Ngô Bình và người anh muốn khiêu chiến là Đinh Phụng Nguyên - người đứng đầu bảng Ngũ Hành.
Đúng như Trác Phi đoán, trận khiêu chiến này đã có tỉ lệ cược cao hơn, những người chưa tham gia đặt cược vòng trước thì đều đặt cả khoản lớn vào trận này.
“Thực lực của Đinh Phụng Nguyên phải gọi là nghịch thiên, hắn đã từng khiêu chiến cường giả đứng thứ sau trên bảng Âm Dương, hơn nữa còn đánh bại người đó! Nếu Ngô Bình đánh bại hắn thì chứng tỏ cậu ta có thực lực khiêu chiến người đứng thứ ba trên bảng Âm Dương, nhưng rõ ràng đây là điều không thể!”
“Khiêu chiến vượt ba cảnh giới, lại còn chọn người đứng trong tốp ba thì đúng là khó mà thành công được”.
“Vượt ba cảnh giới khó hơn vượt hai cảnh giới nhiều, ha ha, tên họ Ngô này đã bị thắng lợi làm mù mắt rồi. Trận trước tôi đã thua khá nhiều, trận này phải gỡ lại mới được”.
Hầu hết mọi người đều không đánh giá cao Ngô Bình, nhưng cũng có người nghĩ anh có cơ hội chiến thắng.
“Tôi cứ thấy Ngô Bình này chưa dùng hết sức, khéo trận này có thể kiếm được bộn tiền đấy, tôi cược cậu ta thắng”.
“Cậu ta đánh thắng Nguỵ Phong quá dễ, khéo cũng đánh bại được Đinh Phụng Nguyên đấy. Tỉ lệ cược của cậu ta đã lên một ăn năm hai rồi, ha ha, nếu chúng ta thắng thì giàu to luôn”.
Ngô Bình cũng bảo Hắc Tướng đi đặt mình thắng, hơn nữa lần này anh còn đặt 10 triệu. Nếu anh thắng tiếp trận này thì có thể kiếm được hơn 50 triệu.
Hắc Tướng đi đặt tiền cược xong thì Ngô Bình cũng nhảy lên lôi đài.
Anh vừa lên thì Định Phụng Nguyên cũng xuất hiện. Hắn cao trên hai mét, cánh tay vừa to vừa dài, mũi to miệng rộng, mái tóc thì có màu xám nhạt rồi buộc ở sau gáy. Hắn mặc một chiếc áo da màu lam, tay cầm một thanh đại cao dài hơn ba mét, trên lưỡi đao có các hình vẽ con người đang vặn vẹo, đó đều là linh hồn của những người đã chết dưới lưỡi đao này, sau đó bị phong ấn bên trong mãi mãi.
Định Phụng Nguyên cười nhếch miệng nói: “Tiểu tử, mới cảnh giới Bí Phủ mà đã dám khiêu chiến người đứng đầu bảng Ngũ Hành là tôi, cậu cũng to gan đấy”.
Ngô Bình cười nói: “Anh cũng kém gì đâu, dám nhận lời khiêu chiến của tôi”.
Định Phụng Nguyên: “Ừm, nể tình tôi sắp kiếm được một khoản lớn sau trận này nên tôi cho cậu lộng ngôn một chút”.
Ngô Bình: “Ồ, ra anh cũng đặt mình thắng à?”
Định Phụng Nguyên: “Vì tôi thắng chắc rồi, vì thế đã vay thêm ít tiền cho tròn 100 triệu để đặt cược cho bản thân. Đánh bại cậu xong, ít tôi cũng kiếm được hơn chục triệu”.