Có người hỏi: “Có phải dù trượt vòng đầu thì vẫn được sang vòng sau không?”
Nha hoàn nói: “Đúng thế, đây chính là công dụng của thẻ tím”.
Mọi người đều bực mình nói: “Dựa vào đâu chứ? Thật là không công bằng!”
Nha hoàn kia cười nói: “Vì công tử đây là thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh”.
“Anh ta nói sao thì cô tin vậy à, thế thì tôi là Cửu Tử Đỉnh đây này”.
Ngô Bình không phản bác, mà chỉ giơ ống tay áo lên, trên đó có thêu sáu chiếc lò luyện màu tím. Kiểu dáng cùng chất liệu của bộ đồ này thông dụng với tất cả các thầy luyện đan.
Nha đầu kia cười nói: “Mời công tử”.
Ngô Bình bước lên các bậc đá, anh vừa đi được một đoạn thì tới một vùng đất bằng phằng. Cũng có mấy nha hoàn ở đây, một trong số đó nói: “Công tử, đây là vòng một, thử độc. Trước mặt công tử đang có mười chất độc, anh cần tự phân biệt và uống chúng. Chỉ cần uống xong hết mà không bị trúng độc thì sẽ qua vòng”.
Ngô Bình nhìn các chất độc ở phía trước, gần như dạng nào cũng có, từ thuốc nước, thuốc khói, bột, ánh sáng, nói chung đủ mọi hình dạng.
Anh quan sát một lát rồi đổ một chất độc dạng bột vào chất độc ánh sáng, ngay sau đó chất độc ánh sáng đã phát sáng cao hơn rồi chuyển từ màu lục sang lam. Anh uống luôn, sau đó lại hít chất độc dạng khói và uống các chất độc khác.
Các nha hoàn cũng phát sợ với hành động của Ngô Bình, sao anh có thể uống tuỳ ý như vậy?
Song, điều khiến họ ngạc nhiên là Ngô Bình uống hết các chất độc xong lại chẳng hề hấn gì, ngược lại còn chuyến hoá chất độc thành chín loại dược lực có lợi cho cơ thể.
Đương nhiên vẫn còn chút chất độc, nhưng không đủ mạnh để gây nguy hiểm gì. Một lát sau, có hai luồng khói màu vàng phun ra từ mũi Ngô Bình, đó chính là khí độc tàn dư.
“Rất tốt, các chất độc này được tách từ một viên đan dược ra. Nhưng viên đan dược ấy có khiếm khuyết, không thì các chất độc này còn nguy hiểm hơn nhiều”.
Nghe thấy Ngô Bình nói vậy, các nha hoàn đều sáng mắt lên, một người nói: “Công tử đã qua vòng này nên sẽ nhận được một thẻ màu tím”.
Ngô Bình lại nhận thêm một tấm thẻ màu tím nữa, anh hỏi: “Hai cái thì có tác dụng gì?”
Một nha hoàn nói: “Công tử mà tích được ba thẻ thì có thể lên thẳng đỉnh núi để gặp các cô nương ạ”.
Ngô Bình gật đầu nói: “Vậy sang vòng hai thôi”.
Nha hoàn kia nói: “Công tử, đang có một công tử khác ở vòng này ạ”.
Ngô Bình nhớ tới đệ tử của Dược Vương Các gì đó nên nói: “Ừ”.
Anh lại đi thêm hơn trăm mét đến một vùng đất bằng phằng thứ hai. Lúc này, có một người đàn ông đang ngây ngẩn đứng nhìn một lò luyện đan.