Đào Thành: “Gặp rồi nói, anh gửi địa chỉ cho tôi”.
Ngô Bình gửi địa chỉ cho Đào Thành, cậu đợi khoảng bốn mươi phút, Đào Thành vội vã chạy đến. Cậu ta đeo cặp kính râm, còn đội mũ như thể cố ý không muốn để người khác phát hiện ra mình.
Sau khi vào quán, cậu ta cúi người xuống, thấp giọng nói: “Sao anh cũng ở tỉnh vậy?”
Ngô Bình: “Tôi đến làm chút việc. Cậu sao thế, cứ thấp thỏm lo lắng vậy”.
Đào Thành: “Đừng nhắc nữa. Dạo này trong đầu tôi có rất nhiều loại võ học lợi hại nên đã đến một võ đường thách đấu, còn may mắn liên tiếp thắng trận. Sau đó, có một ông lão bước ra, dáng vẻ rất gầy gò nhưng công phu rất lợi hại, chỉ vài chiêu đã đánh tôi văng ra xa, nếu không nhờ tôi chạy nhanh thì không chừng đã bị ông ta đánh chết rồi cũng nên”.
Tu vi của Đào Thành đã đạt đến Luyện Khí tầng mười, thực lực đã khá mạnh, thế mà còn bị người ta đánh cho thành thế này, xem ra thực lực của ông cụ đó nhất định là rất mạnh.
Cậu nói: “Cậu đã là Luyện Khí tầng mười rồi mà còn sợ gì, đánh với ông ta là được”.
Đào Thành: “Tôi đã đi loanh quanh ở tỉnh lỵ nửa ngày rồi, nhưng mỗi lần tôi chạy được một đoạn khá xa thì lại bị ông lão đó đuổi kịp, phiền chết mất thôi”.
Ngô Bình: “Khoảng thời gian này cậu vẫn chưa đột phá sao?”
Đào Thành: “Vẫn chưa, tôi đang hẹn hò với hai cô bạn gái, ngày nào cũng lo yêu đương với họ, nào có thời gian tu luyện?”
Ngô Bình liếc nhìn cậu ta: “Vậy thì đáng đời cậu”.
Đào Thành: “Ngô Bình, anh là người duy nhất ở trường biết tôi tu hành, anh phải giúp tôi”.
Ngô Bình bóc hạt dưa ăn, biếng nhác nói: “Không liên quan đến tôi, tự mình gây chuyện thì tự giải quyết đi”.
Đào Thành: “Này, anh không thể nể tình bạn bè mà giúp tôi được sao?”
Ngô Bình: “Bớt bớt lại đi, thực lực của cậu và người kia chắc cũng không thua kém nhau là bao, bằng không cậu đã bị đánh chết từ lâu rồi, còn có thể chạy đến đây được à?”
Đào Thành thở dài: “Tôi thật sự đánh không lại, cả người ông già đó cứng như thép, là cao thủ cảnh giới Bí Pháp”.
Vừa nói đến đây, Ngô Bình đã cảm nhận được khí tức cực mạnh xuất hiện ngoài quán trà, cậu đứng lên nói: “Mau chạy đi, người đó đến rồi”.
Hai người chạy đến tầng thượng, nhảy sang một tòa nhà khác, sau đó cùng chạy về phía công viên gần đó.
Giữa ban ngày ban mặt, hai người họ tựa như hai bóng ma, thế mà chẳng có ai chú ý đến. Công viên này rất lớn, chiếm mấy chục mẫu, lúc này thời tiết rất nóng nên không có ai ở công viên.
Chạy vào trong một cánh rừng, Ngô Bình nhìn trái nhìn phải, thấy không có ai bèn dừng lại.
Đào Thành gấp gáp nói: “Sao không đi nữa?”
Ngô Bình: “Cậu còn muốn chạy trốn đến bao giờ? Tôi đánh ông lão này đi giúp cậu, nhưng sau này cậu phải làm đàn em của tôi”.
Đào Thành chớp mắt, sau đó gật mạnh một cái: “Không thành vấn đề, sau này anh là đại ca của tôi”.
Ngô Bình nhìn sang một bên, vài giây sau một bóng người đáp xuống, là một ông cụ gầy gò cao hơn một mét sáu, khoảng sáu mươi tuổi, lông mày dài rậm, gò má cao, răng trắng, có đôi nhãn cầu màu vàng.