Đại bàng cánh vàng: “Tôi hỏi rồi, người đó đòi mua hơn tỷ viên. Nhưng chưa tới tìm Giao tiên sinh mà đang đi hỏi thăm chỗ mua”.
Ngô Bình gật đầu: “Có hàng mẫu đấy không?”
Đại bàng cánh vàng lấy một viên đá to như nắm đấm 20 mặt ra, nó toả ra một khí tức huyền diệu cùng bảy tia sáng.
Ngô Bình cầm lấy quan sát thì thấy đúng là đá Thần Minh cực phẩm.
Anh gật đầu nói: “Tôi mua hết”, nói rồi, anh lấy tiền ra cho vào một chiếc nhẫn trữ đồ rồi đưa cho đại bàng cánh vàng.
Đại bàng cánh vàng thấy hơi ngạc nhiên, không ngờ Ngô Bình lại có nhiều tiền như vậy nên gật đầu nói: “Xin chờ một lát, tôi đi rồi về ngay”.
Loáng cái, y đã quay lại và đưa cho Ngô Bình hơn chục tỷ viên đá Thần Minh cực phẩm.
Ngô Bình thấy không có vấn đề gì thì cất chúng đi, sau đó gật đầu nói: “Vẫn chưa đủ, tôi cần đi mua tiếp”.
Đại bàng cánh vàng: “Thầy Ngô, tôi đã hỏi Giao tiên sinh rồi, ông ấy bảo người bán đá Thần Minh toàn ở chợ Đông Khư”.
Ngô Bình hỏi thăm về vị trí của chợ này, sau đó tạm biệt đại bàng cánh vàng rồI rời đi.
Chợ Đông Khư nằm ở một khu hoàng tàn rất lớn thuộc Tiên Giới Thái Ất, Ngô Bình phải bay một lúc lâu mới đến gần chợ. Anh đi thêm một đoạn thì đã thấy chợ rồi.
Bây giờ đang giữa trưa, chợ rất đông đúc, ít cũng phải có cả vài chục nghìn người đang tiến hành mua bán.
Anh liếc nhìn rồi đáp xuống một bức tường cao, bức tường này cao nghìn trượng, dày 300 trượng như một dãy núi nối liền nhưng chỗ nào cũng đã bị hư hại, diện tích bên trên rất rộng, có nhiều tu sĩ đang bày hàng ở đây.
Sau khi đáp xuống, Ngô Bình đã hỏi một tu sĩ qua đường: “Anh bạn, xin hỏi ở đâu bán đá Thần Minh?”
Người kia nhìn Ngô Bình rồi chỉ vào vách tường cao nhất rồi nói: “Lên đó mà xem”.
Ngô Bình cảm ơn, sau đó bay lên vách tường ấy.
Đến nơi, anh nhìn thấy có một toà lầu ba tầng, bên ngoài cửa bày một chiếc bàn, hiện giờ đang có người ngồi ở đây, phía đối diện cho mấy chục người vây quanh nói gì đó.
Anh đi tới thì thấy người đó cười nói: “Quy định của Thần Minh Các chúng tôi xưa nay vẫn thế, dùng vật đổi vật. Muốn mua đá Thần Minh cực phẩm thì phải lấy bảo bối cực phẩm ra trao đổi”.
Có một tu sĩ trong đám đông hỏi: “Dùng thẳng tiền không được à?”
Người kia cười đáp: “Không phải là không được, nhưng giá hơi cao đấy”.
“Báo giá đi”, tu sĩ kia vội hỏi.
Người kia: “Một viên đá Thần Minh cực phẩm có giá 10 nghìn tiền Đại Đạo”.
Mọi người xung quanh đều hít vào hơi lạnh, 10 tiền Đại Đạo không phải con số lớn với những người ở đây, nhưng nếu họ muốn mua một triệu đến hai triệu viên thì sao? Thế không phải là mấy chục tỷ tiền Đại Đạo rồi à? Nhiều tiền thế thì đâu phải ai cũng mua nổi.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi lấy Thiên Kiêu Đan do mình luyện chế ra đặt
lên bàn và hỏi: “Viên đan dược này có được tính là bảo bối không?”