Ngô Bình: “Chỗ của tôi ư?”
Giang Sơ Nhan: “Vâng, đại hội vừa kết thúc thì các trưởng lão đã thu xếp chỗ ở cho công tử rồi”.
Ngô Bình gật đầu: “Ừ”.
Giang Sơ Nhan dẫn Ngô Bình lên một đỉnh núi, có một ngôi nhà lớn trong rừng trúc, đây chính là nhà của anh ở núi Nguyên Sử.
Vào nhà rồi, Giang Sơ Nhan mới nói: “Chưa có ai ở đây, lát tôi sẽ dẫn thêm người đến cho công tử chọn vài người hầu gái”.
Ngô Bình: “Ừm, cô cứ sắp xếp đi”.
Giang Sơ Nhan đi tìm người, Ngô Bình nhân đó về nhà một chuyến, sau đó dẫn Ngọc Nô, Hồng Nhan, Mộc Lan và Khinh Vĩ đến núi này. Dẫu sao đây cũng là những người quen của anh, dù gì cũng đáng tin hơn người của núi Nguyên Sử.
Nhờ đan dược của Ngô Bình mà bốn cô gái này đều đã tăng tu vi đến Bí cảnh, tuy họ không làm được việc gì lớn, nhưng hầu hạ anh thì không thành vấn đề.
Sau khi anh quay lại thì đã thấy có hàng trăm cô hầu gái đứng trong sân, Ngô Bình bảo nhóm Mộc Lan chọn hơn chục người.
Chọn người xong, Giang Sơ Nhan nói: “Công tử, vị kia của Tiên Giới U Thiên đã đến Tiên Giới Nguyên Sử rồi, hai bên đã hẹn quyết đấu sau ba ngày nữa. Trong thời gian này, xin công tử hãy nghỉ ngơi dưỡng sức để đánh bại đối thủ, sau đó giành vinh quang về cho núi Nguyên Sử”.
Ngô Bình: “Cô biết gì về người đó không?”
Giang Sơ Nhan: “Sơ Nhan chỉ biết người này tên là Lâm Xung Tiêu, thiên kiêu số một của Tiên Giới U Thiên, tầng thứ mười Thần Thông. Nghe nói, người này đã tham gia đấu lối đài Thiên Khuyết và được xếp thứ 84 trên bảng Đại Tiên”.
Ngô Bình: “Ra là đã có tên trên bảng Đại Tiên, bảo sao lại nổi tiếng thế”.
Giang Sơ Nhan tò mò hỏi: “Công tử cũng tham gia tỉ thỉ ấy ư?”
Ngô Bình: “Tôi đứng đầu bảng Tiểu Tiên, thêm một thời gian nữa thì có thể khiêu chiến cao thủ trên bảng Đại Tiên. Giờ gặp Lâm Xung Tiêu này cũng hay, lấy hắn ra để thử luôn”.
Giang Sơ Nhan rất chấn động, Ngô Bình đứng đầu bảng Tiểu Tiên thì có thể tiến vào tốp 70 của bảng Đại Tiên rồi. Điều này có nghĩa là thực lực của anh còn trên Lâm Xung Tiêu.
Ngô Bình hỏi Giang Sơ Nhan: “Cô không mang họ Hồng Mông, chắc không mang huyết mạch của Nguyên Sử Đạo Tôn hả?”
Giang Sơ Nhan đáp: “Ngoài bản tộc ra thì núi Nguyên Sử còn có bốn tông và hai viện, đều là hậu duệ huyết mạch của sáu đệ tử của Nguyên Sử Đạo Tôn. Giang Thị nhà em là Giang Tông - thuộc một trong bốn tông”.
Sau khi trò chuyện một lát, Ngô Bình đã vào một căn phòng yên tĩnh, sau đó lấy lò luyện đan ra luyện đan. Anh còn một ít máu thịt thần linh nên chuẩn bị luyện chế thêm ít đan dược để nâng cao thực lực cho nhóm Mộc Lan.
Ngô Bình luyện đan bên trong, còn Giang Sơ Nhan ở ngoài.
Cô ấy hỏi Mộc Lan: “Công tử biết luyện đan ư?”
Mộc Lan cười đáp: “Đúng thế, công tử nhà tôi là thầy luyện đan Kim Đỉnh, còn là Đại Ti Đan của hoàng triều Thái Ất, quản lý việc luyện đan trong thiên hạ”.
Giang Sơ Nhan ngẩn ra, thầy luyện đan Kim Đỉnh, đã thế còn là Đại Ti Đan của hoàng triều.
Cô ấy ngẩn ngơ mãi mới nói: “Mộc Lan, các cô
đi theo công tử lâu rồi à?”