Lúc này, miếng ngọc phù trong tay Ngô Bình lại phát sáng, cậu cầm ngọc phù lên, quả nhiên đối diện chính là cặp vợ chồng kia.
“Chúng tôi đã đến thế tục, Nghiêm trưởng lão đang ở đâu vậy?”. Người phụ nữ hỏi.
Ngô Bình: “Một hang động gần núi Ngưu Đỉnh, bùa ngọc có thể định vị, hai người cứ đến thẳng là được”.
“Được!”
Cất ngọc phù, Ngô Bình nói: “Lát nữa phải hỏi cho rõ, hai vợ chồng này tại sao liên tục đuổi giết em hai lần trong đó chắc chắn phải có nguyên do”.
Diệp Ngưng Băng giật mình: “Anh nói là bọn họ có nguyên do buộc phải giết chết em?”
Ngô Bình gật đầu: “Chuyện này anh đã suy nghĩ rất lâu rồi, cho dù bọn họ có hận cô, nhưng kiếp trước đã giết em một lần rồi, kiếp này lại tìm em nữa thì cũng không cần thiết. Nếu ai ai cũng giống như bọn họ thì kẻ thù há chẳng phải cứ chém giết nhau thôi sao?”
Lúc này, có hai bóng người đáp xuống gần cửa hang, nhìn về phía này, bước vội đến.
Ngô Bình vẫn là dáng vẻ Nghiêm trưởng lão kia, sau khi cặp vợ chồng kia đến thì đều ôm quyền: “Nghiêm trưởng lão, vất vả rồi! Nếu không phải bên cạnh cô gái này có cao thủ bảo vệ, thì chúng tôi cũng sẽ không nhờ ông rat ay”.
Ngô Bình khẽ cười: “Đều là người nhà mình, không cần khách sáo. Cô gái này bị tôi khống chế rồi, cao thủ bảo vệ cô ta cũng đã bị tôi giết chết rồi”.
Người phụ nữ nhìn sang Diệp Ngưng Băng đang ngồi tựa vào tảng đá, ánh mắt đầy vẻ căm hận như muốn tuôn trào, lạnh lùng nói: “Tiện tì, mày nghĩ gia nhập đại giáo thì có thể tránh bị truy giết sao?”
Vẻ mặt Diệp Ngưng Băng phẫn nộ: “Tại sao các người nhất định phải giết tôi?”
Người phụ nữ hừ lạnh một tiếng: “Mày là kẻ thù ba đời của con trai tao, đương nhiên tao phải giết mày ba kiếp!”
Diệp Ngưng Băng ngây người: “Kẻ thù ba đời?”
“Không sai! Tao phải giết mày liên tục ba kiếp thì con trai tao mới có thể bình an! Đặc biệt là kiếp này của mày, bọn tao nhất định phải bảo vệ con trai tao!”
“Chẳng trách các người cứ muốn giết tôi! Nói như vậy, con trai các người cũng đã chuyển thế?”, Diệp Ngưng Băng bình tĩnh hỏi.
“Đương nhiên! Bây giờ, thằng bé đã trở thành thiên kiêu thế hệ trẻ nhà họ Hà rồi! Hơn nữa chỉ cần mày chết thì vận mệnh sẽ nghiêng về phía nó! Đến lúc đó, thiên phú của nó sẽ được tăng lên!”
Ngô Bình: “Nói như vậy, nếu con trai hai người chết thì Diệp Ngưng Băng sẽ có được lợi ích?”
Lời này của Ngô Bình khiến hai vợ chồng không vui, người phụ nữ nói: “Nghiêm trưởng lão, sao con trai chúng tôi chết được chứ!”
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Cũng chưa nói chắc được”.
Nói rồi, cậu cởi áo khoác của Nghiêm trưởng lão xuống, vuốt tay, khôi phục lại diện mạo vốn có bình thường.
Hai vợ chồng kinh sợ: “Cậu không phải Nghiêm trưởng lão!”
Ngô Bình khẽ cười: “Nghiêm trưởng lão đã mất rồi, tôi có ý ở đây đợi các người”.
Người phụ nữ hung hăng nói: “Chính cậu là người lúc nào cũng ngăn cản chúng tôi, cậu đáng chết!”
Bà ta vung tay, muốn sử dụng thủ đoạn, nhưng ngay lúc đó, một luồng sáng đen bỗng lao vào bóng của hai người dưới đất. Bỗng chốc, hai người cứng đờ, không thể động đậy.
Huyền Ảnh Công Cự Cung Thiên Cơ của Ngô Bình cùng với sự trợ giúp từ Thất Tinh Trảm Đạo, uy lực bất phàm, trong huyền ảnh có bí lực mạnh mẽ như Thất Tinh Trảm Đạo, hai vợ chồng này tuy là cao thủ Thần Thông Cảnh, nhưng cũng bị ảnh hưởng.
Diệp Ngưng Băng nhân cơ hội vùng dậy, vung bảo kiếm trong tay, chém đầu người phụ nữ xuống, sau đó lại dùng một kiếm giết chết nam tu kia.
Giết xong hai vợ chồng này, Diệp Ngưng Băng căm hận nói: “Cuối cùng đã diệt trừ được hai mối họa này!”
Ngô Bình: “Chuyện này e rằng vẫn chưa xong”.
Ánh mắt cậu nhìn về phía tảng đá cách đó không xa, lạnh nhạt nói: “Không cần nấp nữa, đi ra đi”.