Nguyệt Vũ: “Anh muốn đi xem không?”
Ngô Bình cười nói: “Có chứ”.
Nguyệt Vũ: “Thế đi theo em”.
Cô ấy kéo Ngô Bình bay vào trong rừng, sau đó đến một cung điện cổ xưa.
Có hai thị vệ đứng ở trước cung điện, họ cao gần ba mét, tay cầm kiếm, toàn thân toả ra sát ý ngất trời.
Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Sát khí mạnh thế, cơ quan gì vậy?”
Nguyệt Vũ: “Con rối thị vệ của thời thái cổ đấy, thực lực nhang Chân Tiên viên mãn luôn, Chân Tiên bình thường mà vào cũng chết như chơi”.
Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Quá oách! May mà anh không đi lấy trộm nước suối Bất Lão, không thì toi mạng rồi”.
Nguyệt Vũ: “Đi thôi”, nói rồi, cô ấy kéo tay Ngô Bình đến cửa cung điện.
Ngô Bình đi theo Nguyệt Vũ, hai con rối không có địch ý với họ, hai người an toàn đi qua. Vào trong cung điện, Ngô Bình nhìn thấy một đàn tế cực lớn, trên đó có một cái ao nhỏ làm bằng ngọc, bên trong có một lớp nước suối cạn. Phía trên ao nhỏ là một sợi tơ vàng dài, cứ một lúc sẽ có một giọt nước lăn theo sợi tơ nhỏ xuống mặt ao.
Nguyệt Vũ: “Đây chính là suối Bất Lão, có phải không giống trong tưởng tượng của anh không?”
Ngô Bình gật đầu: “Hóa ra nước suối Bất Lão này có được nhờ hiến tế?”
Nguyệt Vũ gật đầu: “Bọn em tín ngưỡng không phải là một vị thần nào đó mà là thần điện Vĩnh Hằng. Trong thần điện không chỉ có một vị thần nên thần lực trong nước suối Bất Lão này cũng không chỉ có một loại, chỉ là chúng ta không thể hấp thụ một vài thần lực”.
“Thì ra là thế, bình thường bọn em hiến tế bằng cái gì?”
Nguyệt Vũ nói: “Bình thường sẽ dùng vật sống, bọn em sẽ bắt vài yêu vật mạnh trong rừng để hiến tế ở đây, sau đó lấy nước Bất Lão”.
Ngô Bình: “Ra là hiến tế bằng vật sống, muốn có được một trăm cân nước suối Bất Lão cần phải hiến tế bao nhiêu sinh linh?”
Nguyệt Vũ: “Còn tùy vào thực lực của vật sống, vật sống càng mạnh thì hiệu quả hiến tế càng tốt. Chẳng hạn như bọn em từng hiến tế một con Yêu Vương, một lần đã lấy được hai mươi bảy cân nước Bất Lão, hơn nữa vật sống hiến tế càng mạnh thì chất lượng nước có được càng cao”.
Ngô Bình: “Sau này anh sẽ bắt vài sinh linh tà ác có thực lực cho em, như thế có thể lấy được nhiều nước Bất Lão hơn rồi”.
Nguyệt Vũ nói: “Có thể”.
Cô ấy đi đến trước bục ngọc bên cạnh đàn tế, trên đó có một cái bình ngọc, cao hơn nửa mét, miệng bịt kín.
Cô ấy nói: “Cho đến này nước suối Bất Lão trong bình này có cấp bậc cao nhất”.
Ngô Bình: “Cấp bậc cao nhất à? Hiến tế thứ gì mà có được vậy?”
Nguyệt Vũ: “Là đời sau của Nguyệt Thần và Thái Cổ Chân Nhân, hiến tế một thần linh Thái Cổ”.