Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi phải thảo luận chuyện này với những người quan trọng trong Thái Hoàng giáo, ngày mai mới trả lời được”.
Nhạc Thiên Ba: “Chuyện đó đương nhiên rồi, chúng tôi sẽ ở đây chờ tin của Ngô trưởng lão”.
Sau bữa tiệc, Ngô Bình bảo Đào Thành sắp xếp chỗ ở cho hai bố con họ, còn cậu thì dùng bùa truyền tin, liên lạc với sư phụ. Dù gì thì chuyện này cũng không phải chuyện nhỏ, cậu phải thông báo với ba sư phụ.
Rất nhanh sau đó, La Vô Phi là người đầu tiên truyền tin đến, nói rằng đã trao đổi chuyện này với cấp trên, bên trên đã thông qua, thậm chí còn có thể sáp nhập Thiên Nhạc Tông vào tông bảo hộ của Thái Hoàng giáo.
Ngô Bình nhận được tin thì đến gặp lại Nhạc Thiên Ba và nói sự thật cho ông ta biết. Nhạc Thiên Ba vô cùng vui mừng, không ngừng cảm ơn.
“Ngô trưởng lão, chúng tôi cũng phải về rồi, hôm nãy đã làm phiền, nếu trưởng lão có thời gian rảnh thì có thể đến Thiên Nhạc Thần Sơn chơi”.
Ngô Bình biết chuyện này không nên để lâu, nếu để cơ mật bị truyền ra ngoài thì e rằng sẽ có thế lực siêu cấp chen vào, đến lúc đó sẽ rất rắc rối.
“Được, tôi sẽ đi cùng Nhạc tông chủ đến Thiên Nhạc Tông một chuyến”.
Đào Thành nói: “Lão đại, tôi cũng đi”.
Thiên Nhạc Tông nằm ở tiên giới U Thiên, trong số mười tiên giới lớn thì tiên giới U Thiên khá đặc biệt, lão tổ U Thiên tạo ra giới này vừa chính vừa tà, luyện rất nhiều dị giới vào trong tiên giới U Thiên, tạo ra rất nhiều cấm địa hung địa.
Thiên Nhạc Tông nằm ở gần Chúc Long Đàm, một trong năm hung địa lớn.
Cửa của Thiên Nhạc Tông được xây dựng trên những đỉnh núi nối tiếp nhau, sườn đông núi là một thung lũng rộng lớn, sinh vật phong phú, người dân an cư lạc nghiệp, tạo nên một thành phố lớn và năm thành phố nhỏ, trong đó thành phố lớn nhất là Chúc Long Thành. Chúc Long Thành có đến mấy ngàn vạn dân sinh sống, nhưng Chúc Long Thành cũng là thành phố duy nhất ở thung lũng không chịu sự khống chế của Thiên Nhạc Tông, nơi đó thuộc một thế lực siêu cấp, đó là U Hải.
Lúc này, Ngô Bình và Đào Thành được mời đến một ngôi nhà lớn kiểu miệt vườn ở Chúc Long Thành nghỉ lại.
Nhạc Thiên Ba quay về Thiên Nhạc Tông sắp xếp công việc trước, để Nhạc Cương Cực ở lại với hai người họ.
Giờ thái độ của Nhạc Cương Cực với Đào Thành đã đỡ hơn, nhưng vẫn còn rất lạnh lùng.
“Anh cả”. Đào Thành chạy qua cười, hỏi: “Chúc Long Thành có chỗ nào vui không?”
Nhạc Cương Cực: “Không có”.
Đào Thành bĩu môi: “Anh không nói thì chúng tôi tự đi”.
“Vậy tốt nhất là cậu nên cẩn thận một chút, thành phố này thuộc U Hải, ngộ nhỡ đắc tội với người của U Hải thì cậu chết chắc”.
Ngô Bình: “U Hải là thế lực như thế nào?”
“U Hải là thế lực chính của tiên giới, kế thừa từ lão tổ U Thiên. Tu sĩ của cả tiên giới U Thiên đều muốn được vào U Hải”.
Ngô Bình để Đào Thành tự đi khám phá, còn cậu thì ở lại trong nhà tu luyện, thử đả thông bí khiếu quan trọng thứ ba của Cửu Dương Hóa Cấm Đồ.
Đả thông bí khiếu này rất khó, trước đây cầu từng thử nhiều lần nhưng vẫn cứ thiếu một chút. Lần này, cậu dốc hết sức, đến trưa hôm sau thì thành công khơi thông được bí khiếu này.
Cậu đã khơi thông được ba bí khiếu trong chín bí khiếu lớn, giữa ba bí khiếu có mối liên hệ với nhau, một luồng năng lượng kỳ diệu di chuyển trong cơ thể Ngô Bình. Cấm kỵ chân phù đầu tiên của cậu đột nhiên chấn động.
Ngô Bình giật mình, lập tức khởi động phù này, mượn sức mạnh của cấm kỵ này để khơi thông bí khiếu thứ tư. Đấy là bí khiếu truyền thừa, sức mạnh của cấm kỵ hợp nhất với bí lực, bí khiếu đó liền lập tức được khai thông.
Lúc này, bốn bí khiếu lớn của Cửu Dương Hóa Cấm Đồ liên kết với nhau, tay quỷ ở bên ngoài Cửu Liên Đài không ngừng chuyển động, một luồng sức mạnh bất diệt tuôn ra. Ngô Bình lập tức khiến nó hợp nhất với bí lực thần cấp, đánh vào bí khiếu truyền thừa thứ hai.
“Ầm”.
Bí khiếu thứ năm được khơi thông, sau đó tay quỷ ở tầng thứ hai lại chuyển động, tạo ra một thủ ấn kỳ diệu.
Bỗng dưng, một sức mạnh sắc bén tuôn ra, Ngô Bình nhân cơ hội khởi động truyền thừa thứ ba.
Bí khiếu.