Nhậm San San nhận lấy chiếc bình rồi cười nói: “Cảm ơn anh”.
Vì thể chất có vấn đề nên trước đó Nhậm San San rất ghét đàn ông, nhưng sau khi ngủ với Ngô Bình, cô ấy đã hoàn toàn bình thường trở lại.
Nhậm San San cất bình thuốc đi, sau đó tỏ vẻ thất vọng nói: “Em biết ngay chúng ta không cùng một thế giới mà, anh như thần tiên ấy, việc gì cũng làm được, còn em chỉ là một cô gái người phàm thôi”.
Ngô Bình nắm tay cô ấy rồi nói: “San San, sao tự nhiên em lại nói thế?”
Nhậm San San nhìn bình thuốc rồi nói: “Em đã từng nghe tên loại thuốc này rồi, là Sinh Mệnh Đan đúng không? Nó đắt lắm đấy, thế mà anh tặng em hẳn ba viên”.
Ngô Bình cười nói: “Anh có nhiều lắm, em dùng hết anh lại cho tiếp”.
Nhậm San San nói: “Anh có nhiều nhưng em thì không có, đấy là khoảng cách của chúng ta đấy”.
Cô ấy nhìn Ngô Bình: “Em không muốn trường sinh bất lão, em chỉ muốn có một người đàn ông bình thường luôn ở bên cạnh mình và thương yêu em”.
Ngô Bình trầm mặc, điều mà Nhậm San San muốn rất đơn giản và bình thường, nhưng anh lại không làm được.
Thấy Ngô Bình không nói gì, cô ấy mỉm cười nói: “Thôi anh đừng suy nghĩ nhiều, em chỉ trách móc chút thôi. Dẫu sao, anh cũng là người đàn ông của em rồi mà”.
Ngô Bình thấy hơi áy náy, anh nói: “Ít nhất thì tối nay anh sẽ ở cùng em”.
Nhậm San San đứng phắt dậy rồi nói: “Còn nửa tiếng nữa phim mới chiếu, đi dạo phố với em đi”.
Cô ấy là con nhà giàu nên chẳng thiếu thứ gì, chỉ muốn được đi dạo với Ngô Bình thôi.
Đương nhiên Ngô Bình không từ chối, miễn Nhậm San San vui là được.
Khoảng năm phút trước khi phim chiếu thì họ mới về rạp.
Sau khi vào phòng chiếu thì họ mới phát hiện đã có người ngồi vào ghế mà Ngô Bình mua, anh chọn vị trí chính giữa để xem được trọn vẹn nhất.
Người ngồi chỗ của họ là một cặp nam nữ, chàng trai khoảng 30, còn cô gái 20, trên mặt người đàn ông xăm hình một bông hoa trông rất xấu.
Ngô Bình vỗ vai hắn rồi nói: “Anh ngồi nhầm chỗ của tôi rồi”.
Tên đó lừ mắt nói: “Biến!”
Hắn vừa nói dứt câu thì đầu óc đã trống rỗng, sau đó đứng dậy đi ra ngoài, cô gái thấy hắn đi rồi thì cũng vội vàng chạy theo.
Người đàn ông đi ra ngoài rạp chiếu phim sau đó cứ thế đứng tự vả vào mặt mình, vừa tát còn vừa đếm.
“Một cái, hai cái, ba cái…”
Cô gái hét lên: “Sao anh lại đánh mình thế, dừng tay!”
Nhưng cô ta có kéo thế nào cũng vô dụng, người đàn ông vẫn đứng yên tự vả vào mặt đến khi mặt mũi sưng vù.
Sau khi tự vả xong 100 cái, hắn chợt tỉnh lại rồi nhìn vào cửa phòng chiếu mà lạnh sống lưng, sau đó kéo cô gái chạy mất: “Đi thôi”.
Lúc này, Ngô Bình và Nhậm San San đang xem phim cùng nhau. Ngô Bình đóng vai phản diện, vai diễn của anh tô điểm khá nhiều cho bộ phim nên được khá nhiều người ở xung quanh khen ngợi.
Nhậm San San nhận ra ngay vai phản diện là Ngô Bình, cô ấy cười nói: “Không ngờ anh cũng biết diễn xuất đấy”.
Ngô Bình: “Chuyện”.