Anh vừa dứt lời, hai cô gái kia đều kinh ngạc. Đệ nhất đệ tử của kiếm phái Thục Sơn! Thân phận của anh cao quý hơn bọn họ nhiều. Nói thẳng ra thì dù Ngô Bình hôm nay có giết họ, Ngọc Nữ Môn cũng không dám tìm tới cửa nhà anh báo thù.
Hai cô gái đưa mắt nhìn nhau, cô gái mặt trái xoan đột nhiên có vẻ mừng rỡ, vội vàng nói: “Hoá ra là đại sư huynh của kiếm phái Thục Sơn, từ lâu đã được nghe danh”.
Ngô Bình quay mặt sang đáp: “Có gì thì cứ nói”.
Cô gái mặt trái xoan cười đáp: “Ngô sư huynh, lão tổ nhà tôi sắp mừng thọ nên hai chị em tôi mới đi tìm quà để tặng. Thật không ngờ thứ chúng tôi để mắt tới lại là đồ của Ngô sư huynh. Đây là lỗi của chúng tôi không xem xét kỹ tình hình. Chúng tôi thực lòng xin lỗi”.
Ngô Bình: “Cũng không phải chuyện gì lớn”.
Cô gái mặt trái xoan nói tiếp: “Xin tự giới thiệu, tôi là Liễu Phiêu Phiêu. Đây là sư muội tôi, Mạc Xảo Nhi.
Đánh kẻ chạy đi không đánh kẻ chạy lại, Ngô Bình đáp: “Hoá ra là cô Liễu và cô Mạc. Hân hạnh được gặp”.
Liễu Phiêu Phiêu cười đáp: “Là hai chị em chúng tôi vinh hạnh được gặp sư huynh mới phải. Ngô sư huynh, nghe nói anh tinh thông Đan đạo lắm phải không?”
Ngô Bình đáp: “Không dám nhận, tôi chỉ biết sơ sơ mà thôi”.
Liễu Phiêu Phiêu đột nhiên cúi người chắp tay nói với anh: “Tiểu muội có việc cầu xin giúp đỡ!”
Ngô Bình đáp: "Cô Liễu có gì cứ nói thẳng, không cần đa lễ".
Liễu Phiêu Phiêu đáp: "Ngô sư huynh, liệu anh có thể giúp chúng tôi luyện một loại đan dược gọi là Hoá Ma Đan được không?"
Ngô Bình: "Hoá Ma Đan?"
Liễu Phiêu Phiêu gật đầu, dùng hai tay đưa cho Ngô Bình một phiến ngọc, bên trên có khắc tiên văn. Đó là một công thức luyện đan.
Nhìn thấy công thức luyện đan này, Ngô Bình trong lòng thầm phấn khích. Có thể viết ra công thức luyện đan này chắc chắn phải là một thiên tài Đan đạo!
Thế nhưng, ngoài mặt anh vẫn không thể hiện cảm xúc gì mà chỉ hỏi lại: "Đây là công thức luyện Hoá Ma Đan sao?"
Liễu Phiêu Phiêu đáp: "Đúng vậy, loại đan dược này sư huynh có thể giúp chúng tôi luyện được không?"
Ngô Bình cười đáp: "Có thể cho tôi biết loại đan dược này luyện cho ai dùng được không?"
Liễu Phiêu Phiêu vẻ mặt như buồn hẳn đi, đáp: "Là đại sư tỷ của Ngọc Nữ Môn chúng tôi".
Cũng giống như vị trí đại sư huynh của kiếm phái Thục Sơn, Ngọc Nữ Môn cũng có một vị đại sư tỷ. Năm đó, danh tiếng của vị đại sư tỷ này nổi lên như mặt trời mới mọc, thậm chí có thể sánh ngang với tiếng tăm của Ngô Bình hiện tại.
Ngô Bình: "Ồ? Đại sư tỷ của các cô bị tâm ma nhốt lại đúng không?"
Liễu Phiêu Phiêu thở dài đáp: "Đúng vậy. Đại sư tỷ từng là hy vọng của Ngọc Nữ Môn chúng tôi, chỉ đáng tiếc là trong lúc tu luyện xảy ra sự cố, vô tình nuôi lớn một ma đầu rất mạnh trong tâm trí. Ban đầu, ma đầu đó rất có ích cho việc tu luyện của đại sư tỷ nhưng về sau, đại sư tỷ lại phải đem toàn bộ sức mạnh ra để trấn áp nó. Đến nay, đại sư tỷ có lẽ sắp không kiên trì được nữa rồi".
Ngô Bình: "Cho nên cô cho rằng Hoá Ma Đan có thể giúp đại sư tỷ cô?"