Ngô Bình ừm một tiếng rồi nhìn về phía xa.
Lúc này, có hai tu sĩ thanh niên bước nhanh tới, sau đó dừng lại cách chòi nghỉ mát không xa.
Lưu Tuyên Diệp lấy một đồng tiền ngọc ra rồi cười nói: “Anh Ngô, nếu tôi không thể lên núi thì xin anh hãy chọn một món bảo bối giúp tôi. Xong việc, tôi sẽ mua lại nó với giá cao”.
Ngô Bình nhìn đồng tiền rồi thờ ơ nói: “Nhỡ tôi dùng mất thì anh không tiếc à?”
Lưu Tuyên Diệp cười nói: “Nếu tôi không lên núi được thì nó có tác dụng gì đâu”.
Ngô Bình: “Anh có thể bán nó”.
Lưu Tuyên Diệp lắc đầu: “Bao nhiêu tiền cũng không sánh được với bảo bối trong hang báu, thà tôi đánh cược một phen”.
Ngô Bình nhận lấy đồng tiền rồi nói: “Để đó cho tôi”.
Lưu Tuyên Diệp hành lễ rồi rời đi.
Hai người ban nãy đi tới rồi chắp tay nói: “Chúng tôi muốn thực hiện một giao dịch với công tử”.
Ngô Bình: “Gì thế?”
Một người trong số đó lấy hai đồng tiền ngọc ra, người còn lại lấy ba đồng.
“Đây là tiền ngọc của chúng tôi, tạm thời muốn nhờ công tử giữ hộ. Nếu chúng tôi có thể lên núi thì phiền anh trả lại, khi ấy chúng tôi sẽ trả anh một số tiền xứng đáng. Còn nếu chúng tôi không lên núi được thì nhờ anh dùng số tiền này để chọn vài bảo bối giúp. Khi nào anh xuống thì chúng tôi sẽ mua lại bảo bối với giá cao”.
Ngô Bình: “Các người không sợ tôi dùng tiền này mua bảo bối rồi giữ làm của riêng à?”
Hai người kia nhìn nhau cười, một người nói: “Thực lực của công tử mạnh như vậy, sau này chắc chắn là cường giả tuyệt đỉnh, việc gì phải tham lam chút đồ của chúng tôi chứ?”
Ngô Bình gật đầu: “Được rồi, tôi đồng ý”.
Nói rồi, anh nhận lấy tiền ngọc.
Sau đó, lại có thêm người đến tìm Ngô Bình, cuối cùng anh đã có tới 40 đồng tiền ngọc.
Những người đưa anh tiền đều không đi xa mà ở cách anh khá gần, họ tạo thành một vòng tròn, còn Ngô Bình ở giữa. Giờ họ đang có lợi ích chung với anh nên lợi ích của anh cũng là của họ.
Nguyệt Thanh Ảnh: “Không ngờ đại hội này lại có nhiều trò như thế”.
Ngô Bình: “Xem ra lên được trên núi là rất khó, những người này đều không đủ tự tin”.
Nguyệt Thanh Ảnh: “Đương nhiên, tuy họ có tiền ngọc nhưng không phải ai cũng lên núi được”.
Loáng cái trời đã sáng, một ngày mới bắt đầu.
Đột nhiên có một đạo nhân đội mũ ngọc xuất hiện, người này vừa đến thì tất cả mọi người đều xúm lại.
Đạo nhân nói: “Các vị, đại hội quần hùng chuẩn bị bắt đầu. Bây giờ, tôi sẽ tuyên bố cách tuyển chọn người lên núi. Những người tham gia sẽ phải trả qua ba vòng thi, mỗi vòng đều loại đi cơ số người. Cuối cùng chỉ có vài chục người lên núi thôi”.
Người này liếc nhìn quanh một còng rồi nói: “Giờ là vòng thứ nhất, mời mọi người đứng ở khu vực màu tím ở phía trước”.
Ngô Bình nhìn lên thì thấy có một khu vực màu tím rất rộng, tất cả bước tới đó, có khoảng 600 người.
Ngô Bình cũng nằm trong số này, anh đứng ở phía rìa để tiện quan sát.
Đạo nhân áo xanh ném một cái chuông lớn ra, nó cao cả trăm mét rồi lơ lửng trên đỉnh đầu mọi người.