Kiều Bộ Tiên bình thản nói: “Kệ nó đi, số mệnh của sư đệ con khác người bình thường, càng nơi nguy hiểm thì nó càng dễ tìm thấy duyên kỳ ngộ”.
Dương Mộ Bạch ngạc nhiên nói: “Sư phụ đã xem tướng cho sư đệ ạ?”
Kiều Bộ Tiên nhìn về phía Nhiếp Sơn Hà đang tập tễnh bước tới rồi nói: “Nhiếp Sơn Hà, ông nói xem có đúng không?”
Nghe thấy thế, Nhiếp Sơn Hà vội gật đầu: “Tôi cũng có chung quan điểm với Đông Phật tiên sinh, vận mệnh của cậu Ngô khá kỳ lạ, càng gặp nhiều khó khăn thì cậu ấy càng toả sáng, thành tựu sau này sẽ rất rạng rỡ”.
Dương Mộ Bạch vui mừng nói: “Nói vậy là tiền đồ của sư đệ rất rộng mở ư?”
Nhiếp Sơn Hà trầm mặc một lát rồi nói: “Vận mệnh này thuộc kiểu càng nguy hiểm càng phát triển, nếu có thể thuận lợi vượt qua thì không có gì để nói, nhưng nếu thất bại thì…”
Kiều Bộ Tiên: “Ngô Bình sẽ vượt qua được hết”.
Nhiếp Sơn Hà gật đầu nói: “Đúng đúng, tiên sinh nói đúng”.
Dứt lời, ông ta lấy một tờ chi phiếu ra rồi đưa cho Diệp Thiên Tông bằng hai tay rồi nói: “Ông Diệp, đây là chi phiếu 200 triệu, là quà cảm ơn của tôi tới cậu Ngô, của ít lòng nhiều ạ”.
Diệp Thiên Tông đương nhiên không khách sáo: “Được, tôi sẽ nhận thay cậu ấy. Nhiếp Sơn Hà, chuyện về đường Hoàn Tuyền ông phải giữ kín, tuyệt đối không được cho ai biết”.
Nhiếp Sơn Hà vội nói: “Vâng, tôi nhớ rồi”.
Ở một phía khác, Ngô Bình và Trương Tây Linh đã xuống núi, nhưng họ không đi xe mà đi bộ. Tu vi của ba người này đều rất cao nên họ trèo đèo lội suối cũng như đi đường thường, hơn nữa tốc độ còn cực nhanh. Ngô Bình dốc toàn lực thì mới miễn cưỡng theo được tiến độ của họ.
Trương Tây Linh thầm thấy ngạc nhiên, tốc độ của họ đang rất nhanh, mà Ngô Bình mới ở cảnh giới Thần cũng theo kịp, ông ta chưa gặp trường hợp nào tương tự trước đây.
Sau khi băng qua mấy ngọn núi, họ đã tiến vào tỉnh Châu.
Tỉnh này có thể coi là một trong những nơi khởi nguồn của nước Viêm Long, ở đây từng có 12 cố đô, vì thế có rất nhiều di tịch và thu hút lượng lớn khách du lịch tới tham quan.
Sau khi tới tỉnh này rồi, nhóm Trương Tây Linh đi thẳng tới một huyện nhỏ rồi đi vào một nhà hàng, sau đó ông ta đã gọi mấy món ăn, một bát canh và mấy bát cơm.
Ngô Bình không nhịn được hỏi: “Ông Trương, lát nữa mình vẫn đi bộ tiếp à?”
Trương Tây Linh cười nói: “Chúng ta đi bộ còn nhanh hơn xe, hơn nữa cũng sắp đến nơi rồi”.
Thiên Độc Đồng Tử nói: “Yên tâm, lát để hoà thượng cõng cậu”.
Nghe thấy mình sẽ được một người đàn ông cõng, Ngô Bình nói ngay: “Thôi khỏi”.
Thiên Độc Đồng Tử cười lạnh nói: “Cậu không được tự quyết đâu”.
Ngô Bình biết họ làm vậy là không muốn anh biết đường đi nên đành nói: “Được thôi, dẫu sao tôi cũng mệt rồi”.
Thiên Độc Đồng Tử: “Tốt nhất cậu nên biết điều một chút, ngoan ngoãn phối hợp với chúng tôi, không thì tôi sẽ cho cậu biết thế nào là lợi hại…”
Chát!
Ngô Bình giơ tay lên rồi tát thẳng vào mặt Thiên Độc Đồng Tử, hắn không ngờ một người ở cảnh giới Nhân Tiên như mình lại bị một tên nhãi ở cảnh giới Thần tát nên tức đến mức dựng tóc lên, sau đó lạnh giọng quát: “Mày chán sống rồi hả?”
Ngô Bình cười lạnh nói: “Ê lùn, ăn nói cho cẩn thận, là các người mời tôi tới giúp, chứ không phải tôi xin đi theo, ok?”