Ngô Bình: “Tôi là sư thúc của ông, đánh ông có gì sai?”
Lương Thiên Cốt sững sờ. Sư thúc?
Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng niệm Phật hiệu, sau đó một vị hoà thượng già đến nỗi không thể già hơn bước vào. Hoà thượng này xuất hiện khiến Ngô Bình không khỏi kinh ngạc bởi ở ấn đường của ông ấy có dấu ấn Phật quốc! Dấu ấn Phật quốc có sức mạnh vô hạn của nhà Phật, có khả năng phổ độ chúng sinh! Không chỉ có vậy, cơ thể vị hòa thượng này như lưu ly, lại rắn chắc như kim cương. Điều đó chứng tỏ lão hoà thượng này đã tu luyện tới mức độ trở thành pháp thân của Phật! Hơn nữa cơ thể ông ấy đã trở thành kim thân (cơ thể bằng vàng) của Đại A La Hán!
“Thằng nhóc kia, tìm ta có việc gì hả?”, lão hoà thượng tay còn đang cầm miếng chân giò, sau đó vui vẻ cắn một miếng to. Trên bộ đồ tăng ni của ông ấy toàn là dầu mỡ, không biết đã bao lâu rồi chưa được giặt.
Lương Thiên Cốt chưa kịp nói gì thì Ngô Bình đã đi tới trước, chắp tay chào hỏi: “Tham kiến sư bá!”
Quảng Tế nhìn anh rồi cười hỏi: “Cậu là đệ tử của ai đấy?”
Ngô Bình đáp: “Sư phụ của đệ tử là sư tổ Quảng Tuệ”.
Sư tổ Quảng Tế ồ lên một cái rồi đáp: “Hoá ra là tên ngốc đó, ông ta vẫn đang ở chùa sao?”
Thấy Quảng Tế gọi Quảng Tuệ là tên ngốc, Ngô Bình cũng hạn hán lời. Anh đáp: “Vâng thưa sư bá”.
Đột nhiên Quảng Tế kêu “í” một cái rồi bắt đầu nắn bóp Ngô Bình: “Ái chà chà ái chà chà, được à nha, là Nhân Vương hẳn hoi”.
Ngô Bình kéo Lương Thiên Cốt đến trước mặt đại sư Quảng Tế, hỏi: “Sư bá, đây là đồ đệ của người sao?”
Sư tổ Quảng Tế liếc nhìn Lương Thiên Cốt một cái rồi đáp: “Sư bá không quen cậu ta”.
Lương Thiên Cốt nhảy dựng lên: “Sư tổ, sao người có thể không nhận con? Năm ngoái người tới, chính con đã chuẩn bị ba cô…”
Sư tổ Quảng Tế tát cho Lương Thiên Cốt một cú lệch cả mặt: “Láo toét! Phật gia là kẻ như vậy sao?”
Lương Thiên Cốt lúc này mới nhận ra mình lỡ miệng, vội vã chữa cháy: “Truyền dạy Phật pháp cho ba cô gái ba ngày ba đêm”.
Quảng Tế không thèm đếm xỉa đến Lương Thiên Cốt nữa mà đưa mắt quan sát Ngô Bình. Ông ấy cười nói: “Con đừng đi theo tên ngốc Quảng Tuệ đó nữa, sư bá dạy con công pháp thiên hạ đệ nhất”.
Ngô Bình chớp chớp mắt, hỏi: “Sư bá, là công pháp gì vậy?”
Quảng Tế cười hỏi: “Con có từng nghe đến Cực Lạc Phật Thổ chưa?”
Ngô Bình: “Có từng nghe nói, con học được trên phiến ngọc một chút”.
Quảng Tế càng vui vẻ hơn, đáp: “Con hiểu được nội dung trên phiến ngọc chữ Vô sao? Hay quá, con mau dạy ta đi”.
Ngô Bình kinh ngạc: “Sư bá, con tưởng cái đó người cũng biết?”
Quảng Tế: “Thiên tư của ta không bằng con, mười phần chỉ học được ba bốn, không thể gọi là tinh thông được”.
Ngô Bình: “Sư bá, tu vi của sư bá hiện giờ cũng ngang với Thiên Tiên, tại sao không tới Tiên giới?”