Lúc này, sau khi nghe Ngô Bình nói đan dược không tinh khiết, có kẻ liền lên tiếng châm chọc: “Đan dược ai luyện mà chẳng có độc tố? Có thầy luyện đan nào không thử đan dược do mình luyện chế chứ? Anh nói rất đơn giản, nhưng thật ra chẳng có giá trị gì!”
Ngô Bình nhìn sang, người lên tiếng là một cô gái, đứng phía sau là bốn nam tu sĩ. Cô gái đó rất xinh đẹp, đôi mắt như làn nước thu, dung mạo tuyệt trần, mặc váy màu vàng nhạt, yêu kiều lộng lẫy.
Cô ta vừa cất lời, bốn người đàn ông phía sau thi nhau hùa theo. Một người bảo: “Sư muội nói chí phải. Hạng người này không biết luyện đan, đứng đây ăn nói bừa bãi, quả là nực cười”.
Một người khác tiếp lời: “Đan dược không có tạp chất, chẳng phải là đan dược truyền kỳ hoặc đế phẩm sao? Thầy luyện đan có thể luyện ra đan dược phẩm chất này, trên thiên hạ có mấy ai cơ chứ? Đừng nghĩ mình cứu người ta thì có thể xem thường nghề luyện đan!”
Thầy luyện đan được cứu vội xua tay: “ n nhân nói không sai, sau này tôi không thể luyện đan nữa. Hầy, cũng do trình độ luyện đan ngày xưa của tôi có hạn, tích tụ độc tố quá nhiều rồi”.
Ngô Bình không quen mấy người này, cũng không có hứng tranh luận với họ, khẽ lắc đầu rồi dợm bước đi tiếp.
Nào ngờ cô gái kia lại ngăn Ngô Bình lại để hỏi: “Anh đã giảm bớt đan độc bằng cách nào?”
Ngô Bình thoáng cau mày, cảm thấy cô gái này thật vô lễ. Cả hai chẳng quen biết gì nhau, cô ta ngăn anh làm gì? Anh lập tức lãnh đạm nói: “Tôi làm bằng cách nào, không liên quan đến cô. Vui lòng tránh ra”.
Bốn nam tu sĩ đứng sau cô ta lập tức tìm cơ hội thể hiện. Người đàn ông mặc áo xanh lam tiến đến, lạnh lùng nói: “Cô Minh hỏi anh thì anh nên ngoan ngoãn trả lời, hiểu chưa?”
Liễu Chí Mưu trầm giọng: “Láo xược! Cô Minh gì chứ, dám đắc tội cậu nhà tôi, các người phải gánh chịu hậu quả đấy!”
Nam tu sĩ nọ quan sát Liễu Chí Mưu, đoạn cười khẩy: “Gánh chịu hậu quả? Thế thì tôi cũng muốn xem thử anh ta là ai!”
Liễu Chí Mưu không nhiều lời, giơ huy hiệu của mình ra.
“Thầy luyện đan năm sao!”, có người kinh ngạc hô lên.
Nên biết rằng số lượng thầy luyện kim năm sao trên thế giới cực kỳ ít, tổng cộng cũng chẳng bao nhiêu. Có thể trở thành thầy luyện đan năm sao, thường chỉ những thế lực lớn mới mời được.
Tu sĩ nào trên thiên hạ cũng muốn kết bạn với thầy luyện đan cả, huống chi đối phương còn là thầy luyện đan năm sao!
Cô gái nọ cũng kinh ngạc hỏi: “Nên xưng hô với ông như thế nào?”
Liễu Chí Mưu đáp: “Tôi không có thời gian nói chuyện với các người. Tránh ra đi, đừng chắn đường cậu nhà tôi”.
Cô ta hơi cau mày, cảm thấy Liễu Chí Mưu rất thô lỗ. Có điều người được thầy luyện đan năm sao này tôn trọng như vậy, e rằng càng không đơn giản. Vậy nên cô ta vẫn tránh sang một bên.
Ngô Bình cất bước rời đi, cô gái phía sau lẩm bẩm: “Rốt cuộc anh ta là ai?”
Một nam tu sĩ cười khẩy: “Chắc là con cháu của thế lực nào đó, không biết trời cao đất dày mà thôi. Nếu anh ta biết ông nội của cô Minh là Đan Vương tứ phẩm, chắc sẽ sợ đến nỗi quỳ sụp xuống ngay!”