Ngô Bình đáp: “Shosuke nằm trong danh sách phải giết của tôi”.
Hồng Khôn nói: “Shosuke rất mạnh, lại còn xảo quyệt. Cậu phải cẩn thận nhé”.
Ngô Bình không nhiều lời nữa, bắt đầu tập trung chữa trị cho Hồng Khôn. Vết thương nặng hơn của Hồng Khôn mà anh còn chữa được, quá trình trị liệu này diễn ra suôn sẻ vô cùng.
Sau hơn một giờ, độc tố đã được loại bỏ hoàn toàn, tình trạng của Hồng Khôn khá hơn rất nhiều.
Cuối cùng, Ngô Bình kê một đơn thuốc, bảo ông ta uống mỗi ngày, sau bảy ngày sẽ hồi phục như trước.
Hồng Khôn cực kỳ cảm kích, rối rít cảm ơn anh. Nếu không nhờ Ngô Bình, có lẽ ông ta chỉ còn sống không quá ba ngày.
Chờ tinh thần của Hồng Khôn tốt lên, Ngô Bình mới hỏi: “Nghe nói đã có bảy trong số mười hai người đứng đầu của các ông bị bọn Đông Doanh tiêu diệt?”
Hồng Khôn thở dài: “Do tôi kém cỏi!”
Ngô Bình cười bảo: “Chuyện thắng bại nhất thời, ông không cần bận lòng quá. Tôi đã đến đây thì chắc chắn sẽ giúp ông diệt trừ bọn Đông Doanh ấy”.
Mắt Hồng Khôn sáng rỡ: “Cảm ơn cậu”.
Ngô Bình rửa tay, uống một ngụm trà rồi bảo: “Nói cho tôi biết cục diện hiện tại đi”.
Hồng Khôn kể rằng thế giới ngầm Cảng Thành hiện nay đã bị người Đông Doanh nắm giữ phần lớn. Người Đông Doanh rất hung hăng, đã có chuẩn bị từ trước. Nội bộ những người đứng đầu đều có gián điệp do bọn họ cài vào.
Mới đầu Thiên Long cũng có can thiệp, nhưng sau khi có quá nhiều thành viên thương vong thì đã tạm dừng hành động. Người Đông Doanh đã nắm bắt cơ hội này, nhanh chóng chiếm địa bàn các nơi ở Cảng Thành.
Tuy Hồng Khôn đã liều mạng phản kháng, nhưng sau cùng lại bị thương nặng, lực bất tòng tâm.
Ngô Bình hỏi: “Ông có biết vì sao người Đông Doanh lại xâm chiếm Cảng Thành không?”
Hồng Khôn lắc đầu: “Tôi cũng thấy quái lạ. Dù họ có giành được Cảng Thành thì cũng không thể giữ lâu dài được. Một khi Thiên Long hoặc hội Tham Hợp của chúng tôi phản đòn, bọn họ cũng sẽ nhận thất bại. Biết rõ kết quả mà vẫn đánh vào Cảng Thành, thật sự rất khó hiểu!”
Ngô Bình nói: “Không cần nghĩ nữa. Chờ đến khi tóm được bọn Shosuke, chúng ta sẽ biết đáp án thôi”.
Anh định tối nay về Nam Đô, nhưng xem ra đành phải ở lại Cảng Thành rồi. Ngô Bình gọi điện cho Ngô Mi, nhắn rằng hai hôm nữa mới về được.
Một lát sau, anh suy nghĩ xong bèn gọi cho Diệp Thiên Tông và Diệp Huyền, báo cho họ biết tin Shosuke đang ở Cảng Thành.
Hay tin kẻ thù đang ở đó, Diệp Thiên Tông lập tức cùng Diệp Huyền bay đến. Cơ hội trả thù tốt như vậy, tất nhiên ông ấy sẽ không bỏ qua.
Lúc Diệp Thiên Tông và Diệp Huyền vừa lên máy bay, một chiếc máy bay khác cũng đang trên đường đến Cảng Thành.
Đây là máy bay tư nhân. Có hai người ngồi trên máy bay, một người là Đoàn Thuần, người còn lại là một ông lão.
Ông lão tóc bạc phơ, tinh thần có vẻ kém, mắt hơi nheo lại.
Đoàn Thuần nhìn ông lão, cười bảo: “Ông Năm, khống tâm thuật của ông đã luyện đến tầng thứ bảy. Theo lý thuyết, nó còn khống chế được Địa Tiên cảnh giới đầu. Dùng nó để điều khiển Ngô Bình chắc là không thành vấn đề nhỉ?”
Ông lão đáp: “Hiệu quả của khống tâm thuật ở mỗi người mỗi khác, không thể khinh suất”.
Đoàn Thuần nói: “Nếu kết hợp với mê thần hương của nhà họ Đoàn, dù có là Chân Nhân cũng sẽ bị ông kiểm soát”.