Bối Thế Hầu thầm thấy may mắn, may mà ông ta quay xe nhanh, không thì cả gia tộc liên luỵ rồi.
Ngày hôm sau, Ngô Bình không đến tham gia đại hội thương nghiệp Nam Dương, 20 lý sự đều bỏ phiếu cho Lý Vân Đẩu.
Chiều hôm đó, Ngô Bình chào ông nội và Lý Mai, sau đó về Viêm Long. Ở đây đã có Hắc Thiên Giáo bảo vệ, còn Lý Vân Đẩu đã được lên làm hội trưởng, vì thế sẽ không có thế lực nào dám gây bất lợi cho nhà họ Lý nữa.
Chiều muộn cùng ngày, Ngô Bình đã xuất hiện ở cổng nhà, anh còn chưa đi vào sân thì đã bị cây hoè thu hút sự chú ý. Cành gỗ chiết trên cây đã trở thành một thân cây cứng cáp, hoa đã héo hết, trên cây chi chít quả màu tím đỏ, mùi thơm ngào ngạt, hình như đã chín rồi.
Ngô Bình giơ tay lên, một quả to như hạt đào màu tím rơi xuống tay anh. Anh đưa lên mũi ngửi thì thấy rất thơm nên cắn luôn một miếng.
Thịt quả ngọt thanh, vừa vào miệng đã tan ngay, anh tròn măt ngạc nhiên nói: “Bảo dược!”
Được gọi là bảo dược thì thường rất quý giá, nhiều khi có tiền cũng không mua được.
Anh ngẩng đầu lên đếm thì thấy trên cây có 24 quả, tính cả quả anh vừa ăn thì là 25.
Đúng lúc này, có một con thuồng luồng nhảy từ trên cây xuống, đó chính là Lý Dư, nó nói: “Chủ nhân về rồi ạ”.
Ngô Bình: “Ờ, này nhớ trông các quả cẩn thận, đừng để bị trộm mất”.
Lý Dư: “Chủ nhân, ngay hôm quả này mọc ra, đã có không ít người tu hành lởn vởn ở đây, nhưng đều bị tôi và Thần Chiếu đuổi đi hết rồi”.
Ngô Bình: “Hả? Họ là ai thế?”
Lý Dư: “Tăng nhân, đạo sĩ già trẻ lớn bé, nói chung là đủ thể loại”.
Thần Chiều mở cửa nói: “Chủ nhân, dạo này có nhiều người tu hành ở đây lắm”.
Ngô Bình không lấy làm lạ, có Đông Hoàng ở đây thì thêm người đến cũng là chuyện bình thường.
Anh vào nhà thì thấy Đông Hoàng đang được Ann chải lông cho, nhìn thấy Ngô Bình, nó híp mắt lại.
“Sư phụ”, Ann chạy ra đón rồi vui vẻ nói: “Em lại đột phá rồi”.
Ngô Bình gật đầu: “Tốt, tiếp tục cố gắng”.
Trương Lệ nghe thấy tiếng con trai thì chạy ra hỏi: “Tiểu Bình, bố con không về cùng à?”
Ngô Bình: “Bố con còn bận việc, à vài hôm nữa bà sẽ đến nhà mình chơi đấy mẹ”.
Trương Lệ vui vẻ nói: “Tốt quá rồi, Tiểu Bình, hay mình chuyển nhà đi”.
Nhà mới đã xây xong, lắp đặt trang thiết bị cũng hoàn tất nên họ vào ở lúc nào cũng được.
Ngô Bình gật đầu: “Vâng, mai chuyển luôn ạ”.
Ăn cơm xong, anh đi tới cạnh cây hoè rồi nói: “Tôi phải chuyển nhà rồi, cô đi cùng nhé?”