Người đàn ông áo bạc trố mắt ra nhìn rồi nói: “Không thể nào! Biến trận!”
Ngay sau đó đã có rất nhiều bàn tay khổng lồ màu đen chộp xuống kiếm trận của Ngô Bình, nhưng chúng vừa tới gần thì đã bị kiếm khí nghiền nát.
Người đàn ông áo bạc hoảng hốt, nếu gã để nhóm Ngô Bình chạy thoát thì Ngạo Thế Đan Tông sẽ không bỏ qua cho Trân Viên, vì thế gã tiếp tục hô lên: “Biến tiếp!”
Lần này, có rất nhiều sát quang rơi xuống mang theo cả tia lửa và sấm sét, nhưng vẫn không có tác dụng, vì chẳng thể phá được phòng ngự của kiếm trận.
Người đàn ông áo bạc tái mặt, hình như gã đã nhìn ra các cửa nên lẩm bẩm: “Đây là Thiên Hạ Kiếm Trận ư?”
Ngô Bình: “Ông bận rộn nãy giờ rồi thì giờ đến lượt tôi, chém!”
Anh tạm thu kiếm trận lại rồi có một đường kiếm bay ra, sau đó tạo thành một lỗ thủng ở đại trận bên ngoài, tiếp theo có rất nhiều đường kiếm bay ra theo, chỉ trong một thời gian ngắn, sát trận đã bị phá vỡ.
Mười phút sau, đại trận bên ngoài đã vỡ vụn, Thiên Hạ Kiếm Trận của Ngô Bình đảo khách thành chủ và che phủ toàn bộ Trân Viên. Lúc này, sương mù tản đi, hai người đàn ông kia đã xuất hiện với vẻ mặt méo mó.
Có chín đường kiếm vận chuyển trên ngón tay của Ngô Bình, anh thờ ơ nói: “Giờ ai trong hai người trả 5300 tỷ cho tôi đây?”
Người đàn ông áo bạc nói: “Cậu bạn, tôi là Hồng Cự, bố tôi là gia chủ của nhà họ Hồng - một trong ba đại thế gia đá ẩn…”
Ngô Bình cau mày: “Ai khiến ông giới thiệu làm gì?”
Hồng Cự nghiến răng nói: “Tạm thời tôi chưa có nhiều tiền như thế, thư thư cho tôi vài hôm được không?”
Ngô Bình: “Không có mà ông dám cá cược với tôi à?”
Vũ Đại Cường hỏi: “Các đá ẩn ở đây của ông có giá bao nhiêu?”
Hồng Cự: “Khoảng hơn 3000 tỷ tiền Tiên”.
Vũ Đại Cường hỏi tiếp: “Trên người ông đang có bao nhiêu tiền mặt?”
Hồng Cự: “Khoảng 1200 tỷ”.
Vũ Đại Cường: “Vẫn chưa đủ”.
Hồng Cự: “Tôi sẽ sai người báo tin về nhà, để họ mang tiền đến”.
Lúc này, Nguyệt Thanh Ảnh đã thầm nói với Ngô Bình: “Công tử, tôi biết nhà họ Hồng, họ là thế lực đứng đầu về đá đẩn, công tử phải cẩn thận đấy”.
Ngô Bình: “Thế này đi, tôi sẽ tạm giữ hết chỗ đá này cùng toàn bộ số tiền mặt hiện giờ của ông. Sau đó, ông hãy về nhà rồi mang tiền đến chuộc”.
Hồng Cự thấy tim mình nhỏ máu, tuy bố gã là gia chủ, nhưng bỏ ra cả một khoản tiền lớn như vậy thì chắc chắn các trưởng lão trong gia tộc sẽ phản đối. Vớ vẩn khéo còn ảnh hưởng đến vị trí của bố gã, nhưng chuyện đến nước này rồi, gã không còn cách nào khác nên đành phải đồng ý.
Sau đó, Ngô Bình đã tịch thu hết tiền trên người gã cùng toàn bộ đá ẩn ở đây, nhưng vẫn đủ đủ số tiền cược nên anh sẽ phải quay lại lấy tiếp.
Nhưng đây không phải chuyện nhỏ nên anh quyết định sẽ báo cho tông chủ Thần Bằng.