Ngô Bình: “Ông biết người phụ nữ đó là ai sao?”
Nghiêm Lãnh Thạch: “Bà ta tên Cổ Hồng Ngọc, năm đó dùng hết mọi cách để gả cho một tu sĩ Tiên GIới, kết quả chưa đến nửa năm, người đó đã chết rồi. Hừ, cứ nghĩ là đi theo đệ tử Tiên Giới thì có thể khiến nhà họ Cổ một bước lên trời, đúng là ngây thơ!”
Ngô Bình như có suy nghĩ: “Chẳng lẽ không phải?”
Nghiêm Lãnh Thạch: “Vậy thì phải xem là tìm được người nào. Nếu là thiên kiêu trong tông môn thì chắc chắn có chỗ tốt. Nhưng nếu chỉ là một đệ tử bình thường thì chẳng có ý nghĩa gì”.
Ngô Bình: “Không biết người đến lần này có phải là thiên kiêu tông môn không”.
Nghiêm Lãnh Thạch xua tay: “Không thể nào. Nếu là thiên kiêu tông môn thì căn bản không đến lượt nhà họ Cổ”.
Ngô Bình: “Xem ra kế hoạch trước đó của chúng ta cũng không có ý nghĩa gì rồi”.
Nghiêm Lãnh Thạch: “Nhà họ Cổ này đối với chủ nhân mà nói có hay không không quan trọng. Nhưng người phụ nữ điên kia dám chém giết chủ nhân, chuyện này không thể bỏ qua như vậy!”
Ngô Bình: “Thôi vậy. Chẳng qua bà ta chỉ là luyện khí hậu kỳ, muốn giết tôi vẫn còn rất khó”.
Nghiêm Lãnh Thạch: “Chủ nhân không nên khách khí với bà ta!”
Ngô Bình: “Thanh kiếm trong tay bà ta rất đặc biệt, là một món bảo bối”.
Hai người đang nói chuyện thì Nghiêm Lãnh Thạch nhận được một cuộc điện thoại, người gọi đến chính là Vương Truyền Tông.
Vương Truyền Tông trong điện thoại thở gấp gáp: “Nghiêm Lãnh Thạch, chuyện này có phải có liên quan đến ông không?”
Giọng điệu Nghiêm Lãnh Thạch bình thản, nói: “Ông nói là chuyện Vương Hạo Dã toi đời sao?”
Vương Truyền Tông tức giận: “Nghiêm Lãnh Thạch, nhà họ Vương tôi nhất định không tha cho ông!”
Nghiêm Lãnh Thạch: “Vậy phải xem ông có thể sống sót trong cơn phong ba này không!”
Nói xong, ông ta bèn cúp điện thoại, nói với Ngô Bình: “Chủ nhân, tôi phải về Trung Châu rồi. Tối nay, tôi phải phối hợp hành động với nhà họ Trương, tiêu diệt hoàn toàn nhà họ Vương!”
Ngô Bình: “Ừ, ông về trước đi, tối nay tôi còn phải đi ăn với Cổ Thanh Liên. Nếu có thời gian, tối nay tôi sẽ về”.
Nghiêm Lãnh Thạch cười nói: “Nếu chủ nhân có ý với cô chủ nhà họ Cổ, tốt nhất hành động trước thì hơn”.
Ngô Bình: “Ông không cần quan tâm đâu”.
Sau khi Nghiêm Lãnh Thạch đi, Ngô Bình tìm một quán trà, gọi vài món ăn nhẹ, uống trà xem kịch. Hơn ba giờ chiều, cậu nhận được điện thoại của Đào Thành.
Trong điện thoại, Đào Thành nói: “Ngô Bình, anh đang ở đâu?”
Cậu cảm nhận được ngữ điệu gấp gáp của Đào Thành trong điện thoại, bèn nói: “Tôi đang ở tỉnh”.
Đào Thành: “Tốt quá rồi, anh đang ở đâu, tôi đến gặp anh”.
Ngô Bình: “Tôi đang ở một quán trà. Xảy ra chuyện gì à, hình như cậu rất vội”.