“Cậu tinh thông y thuật sao?”, cô ấy hỏi.
Ngô Bình: “Tinh thông thì không dám nói chắc, nhưng cũng biết đôi chút. Vừa hay tôi biết cách chữa bệnh của cô”.
Hoàng Thập Lực vội hỏi: “Cậu Ngô, rốt cuộc bệnh của chị tôi do đâu mà ra?”
“Thôi miên”. Ngô Bình nói.
Hoàng Thập Lực kinh ngạc: “Chị tôi bị thôi miên?”
Ngô Bình gật đầu: “Sâu trong nội tâm cô Hoàng đã nhận định bản thân mình không thể di chuyển, vì vậy càng ngày càng cảm thấy mất sức, cuối cùng không cách nào đứng dậy được nữa. Thủ đoạn của đối phương rất cao minh, vì vậy trước đó không ai có thể phá giải”.
Hoàng Thập Lực cúi đầu với Ngô Bình: “Vậy xin nhờ vào cậu Ngô!”
Ngô Bình: “Khách sáo”.
Cậu bước đến bên cạnh Hoàng Tử Khâm, đưa tay vỗ nhẹ lên vai cô ấy, một luồng sức mạnh dịu nhẹ truyền vào cơ thể cô ấy. Cậu đả thông kinh mạch tứ chi của cô ấy trước, sau đó dùng con rối bóng dáng, nhập vào Hoàng Tử Khâm, sức mạnh của con rối bóng dáng mạnh hơn thôi miên rất nhiều, lập tức giải bỏ thuật thôi miên trên người Hoàng Tử Khâm.
Hoàng Tử Khâm cảm thấy hai chân như có thêm sức mạnh, Ngô Bình chỉ kéo nhẹ một cái thì cô ấy đã đứng dậy được rồi.
Ngô Bình cười, nói: “Cô Hoàng, cô thử đi về trước mấy bước xem”.
Hoàng Tử Khâm nhẹ nhàng bước tới một bước, cảm giác thoải mái truyền khắp cơ thể cô ấy, cô ấy vui mừng, bước thêm mấy bước nữa.
Cô ấy đi được mấy bước thì Ngô Bình bảo cô ấy ngồi xuống, nói: “Xem ra cô Hoàng đã không sao rồi, làm quen mấy ngày là có thể đi lại như người bình thường thôi”.
Hoàng Tử Khâm cảm thấy quá bất ngờ, hỏi: “Cậu Ngô, cậu đã chữa khỏi cho tôi bằng cách nào thế? Còn nữa, sao tôi lại bị thôi miên?”
Ngô Bình trả lời câu hỏi thứ hai của cô ấy trước: “Cô Hoàng, trước khi cô không thể đi lại được, có phải cô đã từng tiếp xúc với thứ gì kỳ lạ không?”
Hoàng Tử Khâm suy nghĩ rồi nói: “Lúc nhỏ tôi từng mất tích ba ngày, mà ký ức trong mấy ngày đó cũng không còn nữa, có lẽ là lúc đó”.
Ngô Bình nói: “Có người đã thôi miên cô Hoàng, không biết người đó có mục đích gì, bây giờ cô Hoàng đã bình phục rồi, sau này nên cẩn thận hơn”.
Hoàng Tử Khâm gật đầu: “Tôi hiểu rồi, cảm ơn cậu đã nhắc nhở”.
Vì cậu đã chữa lành cho Hoàng Tử Khâm nên quan hệ của họ cũng bỗng chốc trở nên thân thiết hơn, Ngô Bình ở lại nói chuyện hơn một tiếng đồng hồ mới chào tạm biệt và ra về.
Ngô Bình vốn định về nhà, vì dù gì nếu cậu dùng độn thuật thì sẽ có thể nhanh chóng về đến Trung Châu. Có điều Lam Chỉ Ngư lại gọi điện đến, hỏi thăm tình hình của cậu, biết cậu không xung đột với Hoàng Thất Lực thì thở phào, nói: “Tối nay cậu có thể về nghỉ ngơi ở ký túc xá, nếu không muốn về ký túc xá thì cũng có thể đến chỗ tôi”.
Ngô Bình cười nói: “Chị Chỉ Ngư sống một mình sao?”
Lam Chỉ Ngư: “Là một căn nhà bỏ không, bình thường tôi không sống ở đó. Không gian ở đó rất yên tĩnh, cậu có thể ở tạm mấy ngày”.
Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “OK, vậy thì tôi không khách sáo nữa”.
Mấy phút sau cậu đã đến nhà của Lam Chỉ Ngư, đấy là một biệt thự đầy hoa, cao ba tầng và có hai tầng hầm, diện tích mỗi tầng không lớn lắm.
Một tầng hầm là nơi xem phim và tập thể thao, tầng một là nhà ăn, tầng hai là phòng ngủ, tầng ba là phòng đọc sách. Trên tầng thượng còn có một vườn hoa nhỏ, trồng rất nhiều hoa cỏ.
Lâm Chỉ Ngư dọn dẹp phòng ngủ cho Ngô Bình rồi hai người cùng lên tầng thượng trò chuyện.
“Cậu không đánh nhau với Hoàng Thập Lực sao?”, cô ấy hỏi. Rõ ràng cô ấy vẫn chưa rõ lý do thật sự Hoàng Thập Lực tìm Ngô Bình là gì.
Ngô Bình: “Không, chị Chỉ Ngư, Hoàng Thập Lực nói nhà chị gặp nguy cơ, có thể nói cho tôi nghe thử không?”
Lam Chỉ Ngư im lặng một lúc rồi nói: “Nhà họ Lam tôi cũng làm nghề mậu dịch, thời gian trước đã làm mất món hàng rất đắt giá, để có được lô hàng này, nhà họ Lam đã cầm cố toàn bộ gia sản, còn vay mượn không ít tiền. Vì vậy khi lô hàng này bị mất thì nhà họ họ Lam rất có khả năng sẽ phá sản”.
“Hàng gì?”
“Một lô dược liệu rất quý, toàn bộ được cất kỹ trong pháp bình đặc biệt, mỗi loại thuốc đều có giá trị rất lớn”.
“Lô dược liệu đó từ đâu đến?”, Ngô Bình tò mò, hỏi.