An Tự Tại cười nói: “Không ngờ chúng ta lại có thể sống sót ra khỏi sương mù ma, đều nhờ anh Ngô cả. Cảm ơn anh Ngô rất nhiều!”
Trình Lý cũng nói: “Cảm ơn anh Ngô”.
Ngô Bình nhẹ nhàng đáp: “Không dám nhận”.
Ba Ngọc Sinh vẫn đanh mặt, chẳng nói tiếng nào.
Nhóm người tiếp tục đi thẳng. Ngô Bình vẫn nhặt đá. Lần này, không còn ai cảm thấy anh là kẻ nhà quê không biết gì nữa. Vì vừa nãy Ngô Bình đã dùng loại đá này để bày đại trận.
An Tự Tại tò mò hỏi: “Anh Ngô, đá này có thể dùng để bày trận ư?”
Ngô Bình đáp: “Đá mà tôi chọn có thể dùng làm trận thạch”.
Dứt lời, anh đột nhiên dừng lại, nhặt một viên đá nửa trong suốt có ánh huỳnh quang màu tím, kích cỡ bằng nắm tay. Anh nói: “Đây là trận thạch cực phẩm, có thể bài bố đại trận”.
Trình Lý hỏi: “Anh Ngô à, nói vậy, chỉ cần nhặt bừa vài viên đá là có thể bài bố đại trận ư?”
Ngô Bình đáp: “Không đơn giản như thế. Loại trận thạch cực phẩm này không dễ tìm”.
Nói xong, Ngô Bình bỗng nhiên đứng im, mắt nhìn về hướng bên trái ở phía trước. Ánh mắt của mấy người còn lại cũng di chuyển theo anh. Một con bọ cạp màu xám cực lớn có móc ở đuôi dài mười mấy mét, đang chậm chạp bò về phía họ.
Ba Ngọc Sinh biến sắc, thốt lên: “Là bọ cạp đá! Móc của nó có kịch độc, cả Thiên Tiên cũng không chịu nổi!”
Dứt lời, anh ta đã nhanh chóng lui về hướng ngược lại. Trình Lý và An Tự Tại vẫn không nhúc nhích mà nhìn sang Ngô Bình: “Anh Ngô, bọ cạp đá là dị chủng thời thượng cổ. Nếu lấy được túi chứa độc của nó sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Có vài kẻ mạnh chuyên chạy đến Gobi để săn giết bọ cạp đá”.
Tất nhiên là Ngô Bình biết. Túi độc của bọ cạp đá có thể dùng để chế tạo kịch độc, thậm chí được dùng để luyện đan, là dược liệu rất quý hiếm. Nhưng bọ cạp đá vô cùng nguy hiểm, Địa Tiên bình thường gặp nó đều quay đầu bỏ chạy, không dám lấy túi độc của nó.
Ngô Bình bảo: “Tôi muốn giết con bọ cạp này. Các anh tạm lùi lại đi”.
Trình Lý và An Tự Tại gật đầu, nhanh chóng lùi lại mấy trăm mét, ở vị trí của Ba Ngọc Sinh.
Thấy Ngô Bình muốn giết bọ cạp đá, Ba Ngọc Sinh cười khẩy: “Không tự lượng sức. Móc đuôi của bọ cạp đá nhanh như chớp vậy, dễ dàng giết chết Chân Quân Kết Thai. Anh ta hoàn toàn không phải là đối thủ của nó”.
An Tự Tại nói: “Anh Ba à, anh Ngô không đơn giản đâu, tôi tin anh ấy sẽ thành công”.
Bọ cạp đá đi rất nhanh. Nó đã khoá chặt mục tiêu Ngô Bình, xem anh là món ngon.
Đột nhiên, Ngô Bình biến mất ngay tại chỗ. Anh đã thi triển công dụng ẩn thân của Âm Dương Pháp Bào.
không thấy mục tiêu nữa, bọ cạp đá sửng sốt. Trí thông minh của nó không cao, bèn xoay người tiến về phía bọn người An Tự Tại.
“Ẩn thân ư?”, An Tự Tại sững ra, nhưng lập tức hiểu được kế hoạch của Ngô Bình.
Quả nhiên, khi bọ cạp đá đi ngang vị trí của Ngô Bình, một ánh sáng đen loé lên, đầu của con bọ cạp đá khổng lồ bị kiếm chém đứt. Tuy bọ cạp mất đầu, đuôi nó vẫn quẫy tới, đâm kim độc vào trán Ngô Bình.
Ngô Bình phản ứng nhanh hơn. Anh quay đầu qua một bên, vươn tay tóm đuôi bọ cạp rồi kéo mạnh một cái, xé toạc nó.
Anh tìm được túi độc to bằng nắm tay ở đuôi bọ cạp, cất nó vào nhẫn chứa đỏ.
Đòn trí mạng của bọ cạp đá khiến ba người kia đều giật mình. Nhưng điều làm họ ngạc nhiên hơn chính là Ngô Bình có thể dễ dàng nắm đuôi nó, lực mạnh vô cùng!
An Tự Tại bước đến gần, cười nói: “Tiếc rằng gần đây chỉ có một con bọ cạp đá, bằng không Ngô Bình có thể giết thêm vài con rồi”.