Người này chính là Long Tượng Thiên Tôn, ông ta quét mắt nhìn rồi hỏi: “Có chuyện gì thế này? Cậu ta là ai?”
Long Tượng Thiên Tôn không biết Ngô Bình nên hỏi Liên Thành Tượng.
Liên Thành Tượng: “Viện trưởng, người này đột nhập vào nhà trúc của người để trộm công pháp, sau đó đã bị mọi người bao vây ạ”.
Long Tượng Thiên Tôn nhìn Ngô Bình rồi nói: “Cậu to gan nhỉ, dám ăn trộm đồ của tôi”.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Chào viện trưởng, tôi muốn đăng ký thi giáo viên ba sao nên Liên Thành Tượng đã dẫn tôi đến đây. Lúc anh ta gọi bên ngoài thì có người ở trong nhà đáp lời, vì thế anh ta đã bảo tôi đi vào. Tôi chưa chạm vào bất kỳ một thứ gì trong nhà, chỉ đứng chờ, nhưng sau đó lại nghe thấy tiếng huyên náo ở bên ngoài, đi ra mới biết có người vu cho tôi tội ăn cắp. Rõ ràng Liên Thành Tượng đã bày mưu tính kế để hãm hại tôi”.
Long Tượng Thiên Tôn cười lạnh nói: “Bày mưu tính kế hãm hại cậu? Cậu có bằng chứng không?”
Ngô Bình: “Viện trưởng có biết lời nguyền nói dôi không ạ?”
Long Tượng Thiên Tôn: “Đúng là có lời nguyền này, nhưng cậu nhắc đến nó làm gì?”
Ngô Bình: “Vừa hay tôi lại biết cách dùng, bây giờ tôi muốn hạ lời nguyền với Liên Thành Tượng. Nếu anh ta nói dối nửa lời thì toàn thân sẽ thối rữa, hình thần cũng tan biến ngay. Tương tự, nếu người nói dối là tôi thì tôi cũng gặp tình cảnh tương tự”.
Dứt lời, anh hỏi Liên Thành Tượng: “Dám chơi không?”
Liên Thành Tượng tái mặt, đương nhiên gã ta không thể đồng ý nên nói: “Loại trộm cắp như anh thì có tư cách gì dùng lời nguyền hả? Hơn nữa, ai biết anh có định dùng chú thuật gì để hại tôi hay không?”
Ngô Bình nhìn sang Long Tượng Thiên Tôn rồi nói: “Viện trưởng, ông cũng không tin tôi à?”
Long Tượng Thiên Tôn bình thản nói: “Nếu cậu không có bằng chứng thì tôi sẽ giết cậu tại chỗ”.
Ngô Bình bật cười nói: “Hình như ông chưa có quyền giết tôi đâu”.
Anh lấy tín vật Tổng đốc của mình ra rồi nói: “Tôi đã phải chịu oan khuất ở đây nên bây giờ muốn mời hoàng đế bệ hạ của nước Long đến giải oan”.
Long Tượng Thiên Tôn ngẩn ra nói: “Cậu là Tổng đốc ư?”
Ngô Bình đã âm thầm gửi một tấu chương cho Hoàng đế, nội dung đại khái là anh đã là Võ Vương nhất phẩm, nhưng bị kẻ xấu hãm hại, hi vọng Long hoàng có thể tới hỗ trợ.
Anh biết rõ mình là Tổng đốc nên sẽ có địa vị rất cao ở nước Long, mà Tổng đốc còn là người bán mạng cho Hoàng đế nữa. Nếu bây giờ, Hoàng đế không ra mặt giúp anh thì sẽ dễ bị mất quyền uy.
“Đúng thế, tôi là Tổng đốc của nước Long”, Ngô Bình nói.
Long Tượng Thiên Tôn hừ một tiếng rồi nói: “Dù thế thì cậu đã lấy trộm đồ của tôi thì vẫn phải chịu phạt”.
Ngô Bình: “Các người bảo tôi trộm đồ, thế thử vào kiểm tra xem bên trong có mất gì không đi”.
Long Tượng Thiên Tôn quét thần niệm vào trong nhà, sau đó nổi giận nói: “Bình Long Đảm và cốc Kim Phượng của tôi mất rồi”.
Dù ở Tiên Giới thì hai thứ này cũng là báu vật. Ngày trước, để mua được chúng, Long Tượng Thiên Tôn đã tốn mấy chục tỷ tiền báu.
Ngô Bình: “Tôi chưa nghe hay nhìn thấy hai thứ ông vừa nói bao giờ”.
Một người cao giọng nói: “Viện trưởng, lục soát và kiểm tra pháp khí trữ đồ của hắn đi ạ”.