Ngô Bình sáng mắt lên: “Có ai biết chuyện này không?”
Hổ Chân Nhân lắc đầu: “Không, ai mà lên núi sẽ bị hổ ăn thịt hoặc bị tôi đuổi đi ngay”.
Ngô Bình: “Ông bảo vệ linh thạch của mình thì không sai, nhưng sao lại thả cho hổ ăn thịt người?”
Hổ Chân Nhân: “Tiểu nhân đáng chết, tại không đủ thức ăn cho bầy hổ nên đành phải làm vậy”.
Ngô Bình cười khẩy: “Đó là tội của ông, chết đi!”
Một đường kiếm loé sáng chém vào cổ của Hổ Chân Nhân, sau đó Ngô Bình xách cái đầu mang về thôn.
Dân làng hân hoan gõ trống khua chiêng, Hổ Chân Nhân đã chết, bầy hổ sẽ không dám đến nữa.
Đêm đó, cả thôn ăn mừng, Ngô Bình được các cô gái trẻ đẹp vây quanh mời rượu.
Đến nửa đêm, anh gọi Chu Ngọc Nhan rồi nói: “Chúng ta đi thôi, chậm nữa thì mai họ sẽ giới thiệu vợ cho tôi mất”.
Chu Ngọc Nhan che miệng cười: “Đương nhiên họ sẽ thích một anh hùng như anh rồi”.
Hai người lặng lẽ rời khỏi thôn rồi lên núi.
Núi này rất rộng, bên trong có rất nhiều hổ, nhưng sát khí của Ngô Bình quá mãnh liệt nên chúng không dám lại gần.
Anh khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì đã phát hiện vị trí của linh thạch, dưới lòng đất có một linh mạch dài mấy dặm, quanh linh mạch có rất nhiều mạch địa khí. Linh khí trong linh mạch đã ngưng kết thành linh thạch, số lượng nhiều không đếm xuể.
Chu Ngọc Nhan hỏi: “Linh mạch ở đâu mà tôi chẳng cảm thấy gì cả”.
Ngô Bình cười nói: “Tìm linh mạch dựa vào vận may”, nói rồi, anh đi tới một khoảng đất lõm xuống, sau đó lấy bảo kiếm ra đào.
Thanh bảo kiếm này có chất lượng rất tốt nên loáng cái, Ngô Bình đã đào được một cái hố sâu hơn 20 mét. Càng đào xuống dưới thì linh khí dưới hang càng dày, chất đá cũng thay đổi, do ngấm linh khí nhiều năm nên đất đá ở đây cũng có linh khí nên chúng rất cứng rắn.
Cuối cùng, thanh bảo kiếm không đào được nữa, Ngô Bình phải chuyển sang dùng đao. Anh làm hỏng bốn thanh đao thì mới đào được viên linh thạch đầu tiên.
Đây là linh thạch bình thường, giống viên anh từng mua. Anh giơ linh thạch lên cho Chu Ngọc Nhan nhìn rồi hỏi: “Cô thấy sao?”
Chu Ngọc Nhan sáng mắt lên nói: “Anh đâu có dựa vào vận may đâu”.
Ngô Bình cười nói: “Không cần biết có may hay không, nhưng linh thạch ở đây đều là của tôi hết”.
Anh đào tiếp thì đã tìm thấy hơn ba trăm viên linh thạch.
Đào linh thạch rất tốn sức, chờ khi Ngô Bình đào hết lên thì đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Anh bò từ dưới hang lên rồi lau mồ hôi: “Nghỉ chút ăn gì đã”.
Chu Ngọc Nhan lấy đồ ăn và nước trong nhẫn trữ đồ ra rồi cả hai cùng ăn.
Cô ấy cười nói: “Ngần này linh thạch khéo cả đời một tu sĩ cũng không thấy được”.
Ngô Bình: “Đào thêm ít nữa rồi mình tu hành ở đây luôn”.