Ngô Kháng Kháng cười khẩy: “Gặp hoạ lớn? Bố tôi bây giờ là sự tồn tại đỉnh cấp của giới tu chân. Anh là cái thá gì mà dám đến trước nhà tôi ăn nói bậy bạ, có tin tôi sai người đuổi anh không?”
Ngô Bình cau mày, nghĩ bụng thái độ của tên nhóc này vẫn thế, chẳng có chút tiến bộ nào!
“Ăn nói cẩn thận, nếu không tôi đánh cậu đấy”, anh hờ hững nói.
Ngô Kháng Kháng cả giận: “Đánh tôi, anh thử xem!”
“Chát!”
Ngô Bình giáng cho cậu ta một cái tát. Ngô Kháng Kháng gào lên thảm thiết, bị đánh đến mức xoay mòng mòng rồi ngồi phịch xuống đất.
“Anh… anh dám đánh tôi!”, cậu ta vừa sững sờ vừa tức tối. Cứ nghĩ nhà họ Ngô phất lên rồi thì không ai dám động đến cậu ta nữa. Dạo này cậu ta toàn đi nghênh ngang ngoài đường, thấy ai không thuận mắt là sai người giết chết. Nhưng không ngờ tên Ngô Bình này dám đánh cậu ta ngay trước cổng nhà!
Ngô Bình bồi thêm một cú đá: “Đứng dậy nói chuyện”.
Cú đá này đau đến mức khiến Ngô Kháng Kháng chực khóc. Cậu ta bò dậy, giận dữ nhìn Ngô Bình: “Anh dựa vào cái gì mà dám đánh tôi?”
Ngô Bình bảo: “Đưa tôi đi gặp bố cậu. Bằng không xảy ra chuyện thì cậu còn không kịp khóc đấy”.
Ngô Kháng Kháng cười khẩy: “Ngô Bình, anh muốn xin bố tôi dạy anh tu hành sao? Anh đừng nằm mơ nữa. Bố tôi không quan tâm đến anh đâu!”
Lúc này, một chiếc ô tô khác chạy đến. Người ngồi trên xe là một ông lão và một bà lão, chính là vợ chồng Ngô Liên Thắng.
Đôi giày bà lão đang đi có dán một lớp giấy vàng bên ngoài, óng ánh vàng. Trên cổ bà ta là một sợi dây chuyền vàng to bằng ngón tay. Đôi hoa tai làm bằng đá quý được bà ta đeo trên tai, như thể sợ người khác không biết nhà mình rất giàu vậy.
Bà lão híp mắt nhìn Ngô Bình, lập tức nổi giận: “Ngô Bình, thằng ranh cậu còn đến nhà tôi làm gì? Đi, đi ngay!”
Nhìn thấy dáng vẻ ấy của bà lão, Ngô Bình thản nhiên nói: “Tôi đến để nhắc nhở các người, nhà họ Ngô sắp bị diệt rồi. Mau gọi Ngô Chấn Tông ra gặp tôi”.
“Thằng khốn này! Ngô Chấn Tông là để cậu gọi sao? Bố cậu không do nhà tôi sinh nhưng do nhà tôi nuôi đấy!”, Ngô Liên Thắng giận dữ nói.
Ngô Bình nheo mắt: “Ngô Liên Thắng, năm xưa người đó mà không đưa ông ba trăm nghìn, ông có nuôi bố tôi không?”
Thì ra anh từng sai người điều tra chuyện năm xưa của bố anh, mới biết người mang bố anh đến nhà họ Ngô từng đưa cho họ ba trăm nghìn. Nhà họ Ngô dùng ba trăm nghìn này để mua vài căn nhà, đợi sau này phá dỡ thì kiếm thêm vài căn nhà và cả chục triệu tiền mặt.
Tuy có ba trăm nghìn nhưng Lý Niệm Tổ từ bé đến lớn không hề nhận được sự săn sóc yêu thương. Vì biết chuyện này, anh mới dè bỉu lời của Ngô Liên Thắng.
Sắc mặt của Ngô Liên Thắng rất khó coi: “Thằng khốn, làm sao cậu biết chuyện ba trăm nghìn?”
Ngô Bình nói: “Ngô Liên Thắng, tôi niệm tình bố nên mới đến nhắc nhở các người. Nếu đã không biết điều, vậy thì đành chịu!”
Dứt lời, anh xoay người đi thẳng. Bà lão ở đằng sau nhổ toẹt nước bọt xuống đất, mắng nhiếc: “Đồ súc vật chết tiệt! Tôi nhổ vào! Nhìn thấy nhà chúng ta phất lên nên muốn đến hưởng lợi đây mà, mơ đi! Tôi thà bố thí cho ăn xin cũng không cho nó!”
Cách nhà họ Ngô không xa có một quán trà. Ngô Bình tìm được một chỗ ngồi gần cửa sổ, giao trà Tiên cho nhân viên phục vụ, bảo cậu ta đi pha một ấm.
Anh có thể nhìn thấy tình hình nhà họ Ngô qua cửa sổ.
Ngồi uống trà, anh đăng nhập mạng Tiên. Lâu rồi anh chưa lên mạng, thấy có rất nhiều người nhắn tin cho mình, họ đều mong anh có thể luyện chế đan dược mới, có người còn cung cấp cả phương thức luyện đan nữa.