Lý Thừa Trạch nói: “Huyền Bình, cậu còn bấm ra được gì khác không?”
Ngô Bình: “150 năm tới, thực lực của Viêm Long sẽ không ngừng tăng lên. Sau đó, sẽ có hơn 300 năm bấp bênh, may là nền tảng của nước ta vững chắc. Nhưng 500 năm sau đó sẽ tăng trưởng vượt trội, thế lực của nước Viêm Quốc sẽ không còn hạn chế ở Hạ Giới nữa. 200 năm cuối cùng thì vận mệnh quốc gia suy yếu và sụp đổ”.
Lý Kiến Thiết cảm thán nói: “Cậu nói giống hệt những người trước đó, nhưng thông tin của cậu chi tiết hơn. Không ngờ cậu còn là cao nhân reo quẻ đấy”.
Ngô Bình: “Quyết định của hai người là đúng đắn, chúng ta nên ràng quốc Lý Môn với quốc gia, như sẽ mới phát triển lâu dài được”.
Lý Kiến Thiết gật đầu: “Đúng vậy, chúng tôi tìm cậu cũng để bàn chuyện này đây”.
Ngô Bình: “Tôi đồng ý”.
Hai người kia đưa mắt nhìn nhau, Lý Thừa Trạch nói: “Huyền Bình, còn một việc nữa. Lý Môn có tài nguyên rồi, nhưng không có công pháp tu chân theo hệ thống, cậu có cách gì hay không?”
Ngô Bình cười nói: “Chuyện này đơn giản, tôi sẽ lên giáo án tu hành cho các đệ tử của Lý Môn, đảm bảo không bao lâu nữa sẽ có rất nhiều nhân tài nổi lên”.
Hai người kia mừng rỡ rồi liên tục nói cảm ơn.
Đúng lúc này, chợt có tiếng ồn ào ở bên ngoài, sau đó có người gào lên.
Ba người vội vàng chạy ra xem thì thấy có ba người đi vào trong sảnh rồi cãi vã với người khác.
“Không có Lý Thị ở Bắc Châu chúng tôi mà các người cũng dám tổ chức đại hội dòng tộc à?”, người lên tiếng là một cậu thanh niên khoảng 30 tuổi có khí tức rất mạnh, ngoài ra đã là Tiên Quân cảnh giới Âm Dương.
Theo sau hắn ta là hai người đàn ông trung niên đều có tu vi cảnh giới Tiên Quân, hơn nữa trên người cả ba người này đều có một luồng khí tức kỳ lạ.
Nhóm Ngô Bình vừa tới, mấy người tranh cãi với họ đã lui xuống, có người chạy đến mách: “Cậu Huyền Bình, mấy người này không có tên trong danh sách nhưng cứ đòi vào ạ”.
Ngô Bình gật đầu rồi tiến lên hỏi: “Anh là ai?”
Người thanh niên lừ mắt nhìn anh rồi lạnh giọng nói: “Cậu là quản lý à?”
Ngô Bình thờ ơ nói: “Có chuyện gì thì anh cứ nói với tôi”.
Người thanh niên hừ lạnh nói: “Nếu cậu là quản lý thì gọi hết mọi người ra đây, sau đo chọn tôi làm tông chủ”.
Ngô Bình bất ngờ giơ tay đẩy đầu của người thanh niên, hắn ta không né kịp nên tức tối nói: “Cậu làm gì thế hả?”
Ngô Bình: “Tôi thử xem đầu anh có bị úng nước không ấy mà”.
Người thanh niên sa sầm mặt rồi gào lên: “Mày chán sống rồi hả!”
Hắn ta tung ngay một quyền về phía Ngô Bình, quyền đó khiến ý thức của Ngô Bình trở nên đình trệ.
Song, kiếm hồn và Hỗn Nguyên Tiên Lực của anh không cần anh chỉ huy cũng tự động phản đòn lại người đó.
Uỳnh!
Ngô Bình tung một quyền thật mạnh vào ngực của người thanh niên.
Hắn ta bị đánh cho nát người, đến nguyên anh cũng bị moi ra, không còn lại gì hết.
Mãi sau màn sương máu mới tản hết, hai người đi theo người thanh niên sững sờ rồi nói: “Cậu dám giết cậu chủ nhà tôi ư!”
Bấy giờ, Ngô Bình mới định thần lại, anh thầm thấy kinh ngạc vì hắn ta đã khiến đầu óc anh trống rỗng, chiêu gì thế?