Lưu Phi Báo nghe thấy thế thì cuống lên ngay, ông ta chỉ mong lấy được một triệu nên vội nói: “Giám sát Lam, Tiểu Cương không sao rồi, chỉ sơ sát ngoài da thôi”.
Giám sát Lam lạnh giọng nói: “Tôi đã hỏi bác sĩ, nhát dao đó khiến nạn nhân chảy rất nhiều máu, suýt nữa đã mất mạng. Lưu Phi Báo, giờ ông hãy giao vụ án này cho tôi”.
Ngô Bình cau mày, chuyện đã sắp xong rồi, sao lại xuất hiện thêm cô gái này? Anh nói: “Cô giám sát ơi…”
“Tôi không nói chuyện với anh!”, cô gái nghiêm giọng.
Ngô Bình đành ngậm miệng, sau đó thở dài một hơi rồi huých vào vai Thôi Hưng Khải, anh ấy đã sợ đến mức tái mét mặt.
“Yên tâm, không sao đâu”, Ngô Bình an ủi.
Cô gái cười lạnh: “Ai bảo là các anh sẽ không sao hả?”
Ngô Bình chẳng thèm để ý đến cô ấy, gặp phải ca khó đỡ này, thần tiên cũng phải bỏ tay, thôi đành đến đâu hay đến đấy vậy.
Lưu Phi Báo cười nói: “Giám sát Lam, mời vào phòng làm việc của tôi uống trà”.
Cô gái hừ một tiếng rồi rời đi.
Ngu Cẩu nhanh chân chạy tới nói: “Cậu Ngô, phiền phức rồi”.
Ngô Bình: “Cô gái đó có chức vụ gì?”
Ngũ Cẩu: “Cô ấy là Lam Nguyệt, bị trúng độc, có gia thế. Nghe nói vì bị trúng độc nên mặt mũi mới ghê như thế, cô ấy được cấp trên cử xuống giám sát khu này, cô ấy là cấp trên của diêm vương sống, mọi người toàn gọi là độc sư thái”.
Ngô Bình: “Sao lại gọi cô ấy là độc sư thái?”
Ngũ Cẩu cười nói: “Tôi nghe giang hồ đồn là cô ấy đã đi xem mắt rất nhiều lần, nhưng toàn thất bại vì trông xấu quá, chắc sẽ sống cô độc suốt đời nên mới có biệt danh ấy”.
Ngô Bình: “Anh bảo cô ấy có lai lịch lớn, anh biết rõ không?”
Ngũ Cẩu là lưu manh tầng lớp thấp, đương nhiên không biết nhiều nên lắc đầu đáp: “Cái này thì tôi chịu”.
Thôi Hưng Khải căng thẳng rồi nghiến răng nói: “Ngô Bình, nếu bị xử ngồi tù thì mình sẽ nói chuyện này không liên quan đến cậu, cậu sẽ không bị liên luỵ đâu”.
Ngô Bình: “Cậu đừng lo, mình đã bảo sẽ không làm sao rồi mà”.
Ngô Bình mượn điện thoại của Ngũ Cẩu, sau đó gọi cho Hoàng Bá Thiên, chuyện nhỏ này chỉ cần ông ta ới cái là xong.
Hoàng Bá Thiên là ông vua ngầm ở Hải Thành nên chỉ cần một cú điện thoại của ông ta là xong hết. Song, mười phút sau, Ngô Bình đã nhận được điện thoại của Hoàng Tử Cường.
Anh ta có vẻ hối hả: “Cậu chủ, hỏng ăn rồi! Hoàng Bá Thiên đã gọi cho mấy nhân vật lớn ở Hải Thành mà họ toàn bảo không giúp được”.
Ngô Bình ngẩn ra, nhân vật lớn ở Hải Thành mà cũng không giúp được ư?
Anh thấy rất lạ nên nhờ Hàn Bạch điều tra về cô gái tên Lam Nguyệt này, xem có lai lịch thế nào.
Hàn Bạch tra ra thông tin ngay rồi gọi cho Ngô Bình.
“Ngô Bình, không biết cô gái kia có lai lịch ra sao mà lại được giữ kín thân phận, anh không tra được! Hơn nữa, mọi thông tin về cô ấy đều được bảo mật hết rồi”.
Ngô Bình ngẩn ra: “Bảo mật? Đến bọn anh cũng không được biết à?”
Hàn Bạch cười trừ: “Muốn truy cập vào thông tin của cô ấy thì phải được lãnh đạo cấp cao nhất cho phép, mà với chức vụ hiện giờ anh không thể gặp người ấy được”.